Friday, January 13, 2012

Chỉ là chuyện giấc mơ


Lữ Giang

Khi nói chuyện với một nhà đối kháng ở trong nước, ông ta nói tổ quốc là tổ quốc chung, trong ngoài phải hợp tác để chống xâm lăng, và ông đề nghị tôi viết bài vận động người Việt ở nước ngoài phát động một chiến dịch rầm rộ chống Trung Quốc xâm lược, gây tiếng vang quốc tế để làm Trung Quốc phải chùng lại. Tôi hỏi ông tại sao trong nước không làm, ông cho biết trong nước khó làm vì hai lý do: (1) Nếu chính phủ nói hay làm mạnh, chưa biết Trung Quốc sẽ phản ứng như thế nào. Nó là nước lớn, mình là nước nhỏ, nó giở trò gì mình cũng khốn đốn cả. Cha ông ta ngày xưa thường phải “tiêu lòn” để tồn tại. (2) Còn chúng tôi làm thì chính phủ sợ chúng tôi “đi không đúng đường lối”, nhất là sợ chúng tôi biến chiến dịch chống Trung Quốc thành chiến dịch chống chế độ. Rất là khó.

Tôi nói với ông ta rằng đề nghị này rất hợp lý nhưng rất khó làm được, vì ba lý do chính sau đây:

Lý do thứ nhất, đừng tưởng chế độ cộng hoà xã hội chủ nghĩa chỉ áp dụng trong nước mà thôi. Người Việt tỵ nạn đã đem nó theo và áp dụng ở hải ngoại, buộc mọi người mãi đi theo “lề phải”, ai đi khác “lề” là bị đội nón cối hay “tùng xẻo” ngay.

Lý do thứ hai, cộng đồng người Việt hải ngoại không có lãnh đạo, nhưng ai cũng là “lãnh tụ”. Những “lãnh tụ” này nhiều khi sẵn sàng hạ nhau bằng mọi giá chỉ vì muốn kiếm hay bảo vệ những hư danh hay quyền lợi nhỏ bé. Do đó, khó có thể “thống nhất” người Việt hải ngoại để góp phần vào việc chống xâm lăng.

Lý do thứ ba quan trọng hơn: Đây là Nước Mỹ. Khi còn VNCH, mặc dầu có chính phủ, có quân đội thiện chiến... người Mỹ cũng không để cho “người Việt quốc gia” quyết định lấy số phận của mình. Mọi chuyện họ đều sắp xếp hết. Bây giờ ở trên nước Mỹ, mặc dầu một số người vẫn coi đây là VNCH nối dài, nhưng mọi chuyện đều do “Số Trời” định cả, người Việt chống cộng có múa may quay cuồng gì rồi cũng bị “vô cơ” thôi.

Ông ta hỏi có cách nào để cứu vãn tình thế không. Tôi nói cứ nghe tôi kể qua tình trạng của cộng đồng người Việt hải ngoại rồi sẽ biết họ có thể làm được gì hay không.

CHXHCN CỦA HÀ NỘI Ở MỸ

Giới dân gian ở Bolsa, nơi thủ đô của VNCH nối dài, thường gọi các chương trình nói chuyện về Việt Nam của các “bình luận gia ta” trên các đài truyền hình là “Chương trình Chúng nó sắp sụp đổ rồi”. Mỗi khi thấy chương trình đó, họ thường tắt máy. Được hỏi tại sao, họ cho biết không cần nghe cũng biết họ sắp nói gì rồi. Các ông ấy cứ lượm một số chuyện tiêu cực trên các báo Công An Nhân Dân, Lao Động, Tuổi Trẻ... ở trong nước đem ra đọc hay kể lại rồi nguyền rủa Cộng Sản và đi đến kết luận: “Chúng nó gian ác, chúng nó ngu dốt, chúng nó sai lầm, chúng nó tham nhũng, chúng nó bán nước, chúng nó thất bại, chúng nói sắp sụp đổ rồi!” Mấy ông ấy cứ nói và viết như thế đã 37 năm rồi mà có thấy gì đâu? Nếu Cộng Sản mà chỉ như thế, làm sao nó đã cai trị được 54 năm?

Thật ra, tài liệu tố cộng mà các “bình luận gia ta” đưa ra còn thua xa những tài liệu mà chính phủ Ngô Đình Diệm đã đưa ra để phát động chiến dịch tố cộng trong các năm 1956 và 1957. Thủ đoạn của Cộng Sản còn thâm độc gấp trăm lần những điều họ tố cáo. Họ thường nhắc lại câu nói của Tổng Thống Thiệu: "Đừng nghe những gì Công sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm.” Nhưng họ cũng như Tổng Thống Thiệu, không biết Mỹ và đảng CSVN đang làm gì, cứ tiếp tục nói và hành động theo cảm tính!

Trong năm qua, LM DCCT Nguyễn Văn Khải từ Roma qua Orange County nói về Cộng Sản. Ông là người tổ chức biểu tình chống việc Toà Thánh bổ nhiệm Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn làm TGM Hà Nội, bị Bề Trên Tổng Quyền triệu hồi qua Roma, ông phải vượt biên qua Lào rồi qua Thái Lan, từ đó được cấp giấy tờ đi Roma. Những điều ông nói về Cộng Sản đàn áp tôn giáo quá thô thiển. Nếu Cộng Sản mà vớ vẩn như thế làm sao họ “quốc doanh hoá” được cả Phật Giáo, Phật Giáo Hoà Hảo, Cao Đài và Tin Lành? Ông nói về “Linh mục chui” nghe cũng rất vớ vẩn, nó không gióng những gì chúng tôi đã đọc và nghe các thầy đang được huấn luyện làm “linh mục chui” bị bắt giam đã kể lại khi chúng tôi ở trại Thanh Cẩm. Thế nhưng kiểu phát sóng như vậy đã đi đúng vào tần số mà một số các ông các bà muốn nghe, nên LM Khải cũng kiếm được vài chục ngàn bỏ túi trước khi trở lại Roma.

Nếu câu chuyện chỉ như thế thì chẳng sao cả. Ở cái nước Mỹ tự do này, ai muốn viết gì thì viết, nói gì thì nói, nói chó đực đẻ ra chó cái cũng được, miễn đừng xúc phạm danh dự và đời tư của người khác thì thôi. Nhưng câu chuyện không dừng ở đó. Những người tự xưng là “chống cộng” còn buộc mọi người phải nói như họ, làm như họ, “xác tín” như họ và không được dòm ngó “chỗ đứng” của họ, ai nói khác hay làm khác đều bị chụp mũ ngay là tay sai cộng sản hay đặc công cộng sản nằm vùng. Do đó, hầu hết những người có uy tín, thiện chí và khả năng trong cộng đồng đều có nón cối trên đầu.

Hôm 10.12.2011, tôi đọc và bình luận trên truyền hình bản tin do Toà Đại Sứ Mỹ ở Hà Nội công bố hôm 9.12.2011 cho biết thương mại Việt-Mỹ đã tăng 1.200% sau 10 năm. Bản tin nói rằng trao đổi thương mại giữa hai nước từ tháng 12/2001 đến nay, tăng từ 1,5 tỷ lên tới hơn 20 tỷ USD. Khi tôi vừa ra khỏi đài, một người ăn mặc rất lịch sự đã chận tôi và nói rằng tuy Toà Đại Sứ Mỹ nói như vậy nhưng mình đừng đọc nguyên như vậy, vì tin đó không có lợi cho việc chống cộng. Mình phải nói rằng mặc dầu có những thuận lợi, nhưng các nhà lãnh đạo Việt Nam có nhiều quyết định sai lầm, nên kinh tế Việt Nam sắp bị sụp đổ.

Trước đây, đại diện cơ quan FBI đã họp báo và cho biết một số người đã gởi đơn tố cáo đến họ và báo cáo một tờ báo ở San José là đặc công cộng sản nằm vùng, vì tờ báo đó đã gọi thành phố Saì Gòn là thành phố Hồ Chí Minh! Xem lại thì tờ báo đó có trích một đoạn báo trong nước, trong đó có nói đến tên “thành phố Hồ Chí Minh”. Sau đó, FBI tuyên bố hủy bỏ thông báo yêu cầu tố cáo và xin đừng gởi đơn tố cáo nữa.

Rất nhiều người đã gọi đến các cơ quan truyền thông và ra lệnh không được dùng chữ “Trung Quốc” mà phải dùng chữ “Trung Cộng”, mặc dầu họ không biết hai chữ đó khác nhau như thế nào.

Lá cờ vàng ba sọc đỏ là một trở ngại lớn nhất trong việc liên kết trong ngoài. Lá cờ đó là biểu tượng của chính phủ VNCH, một chính phủ không còn nữa. Ra hải ngoại, để lấy phiếu của người Việt, một số tiểu bang và thành phố nơi có nhiều người Việt cư trú đã ra tuyên cáo công nhận lá cờ đó là “biểu tượng của cộng đồng người Mỹ gốc Việt”.

Thế nhưng một số người đã coi là cờ này như một thứ “totem”, một biểu tượng cho chính nghĩa quốc gia, bắt buộc mọi người Việt phải công nhận và tôn thờ nó.

Trong thực tế, có rất nhiều người Việt chống cộng không hề sinh ra hay chiến đấu dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ, nay nếu bắt họ phải công nhận lá cờ đó, rất nhiều người sẽ không muốn đứng chung hàng ngũ với chúng ta.

Nói tóm lại, Công An Chống Cộng ở hải ngoại cũng khống chế các cơ quan truyền thông không khác gì Công An Nhân Dân


From: Lu Giang
Subject: [Btgvqhvn-3] Chỉ là chuyện giấc mơ [1 Attachment]
To: "lugiang2003@yahoo.com"
Date: Friday, January 13, 2012, 4:45 PM

From: Dan Khuongtu
To:
Sent: Sunday, January 15, 2012 10:38 AM
Subject: Re: [Btgvqhvn-3] Chỉ là chuyện giấc mơ [1 Attachment]

No comments:

Post a Comment