Lê Diễn Đức, ĐCV, ngày 24/10/07
Bám víu lấy hai lá cờ – biểu tượng của chia rẽ và đầu hàng – để đào sâu thêm hố ngăn cách giữa người Việt là chúng ta sẽ mang trọng tội với tổ tiên, những người đã lập quốc, kiến quốc và chiến đấu vô cùng gian khổ để bảo toàn bờ cõi, bảo tồn nòi giống……click đọc QUỐC KỲ VIỆT NAM
Lá cờ là dấu hiệu tập hợp của quốc gia, một đoàn thể trong các dịp lễ hội, để cho người quốc gia này, đoàn thể nọ khỏi đi lạc vào quốc gia nọ đoàn thể kia… Một dân tộc hai lá cờ thì quần chúng sẽ không biết đứng vào đâu! Mặt khác, ở ngoài trận địa, lá cờ được phất lên để tránh trường hợp quân ta bắn vào quân ta… Một dân tộc hai lá cờ thì chúng ta sẽ tiếp tục pháo kích vào đầu nhau là cái chắc!....
Mấy danh từ lớn “Quốc gia”, “Dân tộc”… Đã bị lạm dụng quá nhiều đến trở thành lạm phát.Ai cũng vỗ ngực nhân danh quốc gia, đứng sau dân tộc, để phủ nhận cái tinh thần quốc gia dân tộc của người khác; ai cũng cho mình là cháu đích tông của ông bành tổ, còn ra tất cả những người khác là con ghẻ, cháu hoang!....
Thiết nghĩ chúng ta cũng cần phân biệt thế nào là cứu cánh nghìn đời của một dân tộc, Thống nhất và Tự chủ, và thế nào là nhu cầu thực tế của dân chúng, Hoà bình và Phú cường. Cứu cánh nghìn đời của dân tộc và nhu cầu thực tế của các thế hệ dân chúng thường đồng thuận với nhau. Nhưng, trong một vài hoàn cảnh chúng ta có thể trở nên đối nghịch. Và một khi chúng ta trở nên đối nghịch thì chúng ta cần biết hy sinh cái nhỏ cho cái lớn, cái gần cho cái xa. Như các bô lão trong hội nghị Diên Hồng (1) xưa đã sang suốt đáp lại Vua rằng:
Hỏi: Trước nhục nước nên hoà hay nên chiến?
Đáp: Quyết chiến!
Hỏi: Thế nước yếu lấy gì mà lo chiến chinh?
Đáp: Hy sinh! (2)
Muốn tìm hiểu quá khứ để định hướng tương lai, chúng ta cần mổ xẻ lịch sử, can đảm chặt lịch sử ra từng đoạn để có thể nhìn thấy cái sai ma không phủ nhận cái tốt của mỗi bên. Còn như cứ cho rằng cái gì đối phương làm cũng xấu mà cái gì phe ta làm cũng tốt… thì có khi quần chúng, nhất là quần chúng hậu sinh khả úy sẽ cho rằng những gì chúng ta đang làm đây cũng chẳng tốt gì, mà những gì đối phương làm cũng không đến nỗi tồi!
Với trách vụ lo thỏa mãn các nhu cầu thiết thực của dân chúng trong chiến tranh, Đảng Cộng sản ViệtNam đã hoàn toàn thất bại. Hay đúng hơn họ đã không đếm xỉa tới. Từ đào đường tới phá cầu, từ “trường kỳ kháng chiến” đến “tiêu thổ kháng chiến”… làm cho đời sống người dân vốn cơ cực lại trở nên cùng cực. Và cả sau chiến tranh, chính sách “bao cấp” của họ mà người “nước trong” lúc đó gọi là “ngăn sông, cấm chợ” đã làm cho cả nước có dịp nếm bo bo, một thứ nông sản được xếp hạng thấp hơn cả khoai lẫn sắn.Thế nhưng với nghĩa vụ thực hiện các cứu cánh nghìn đời của dân tộc thì đảng CSVN quả thực đã tô được hai điểm son chói lọi trong lịch sử Việt Nam .
Điện Biên Phủ: Giành lại chủ quyền
Ba mươi tháng tư: Thống nhất Đất Nước
Và một điểm son nhỏ hơn, ít được nhắc nhở hơn nhưng lại mang nhiều ý nghĩa nhất để hùng hồn chứng minh cho lòng yêu nước của người CSVN. Đó là nỗ lực đẩy lui cuộc xâm lăng trắng trợn bằng bạo lực của Trung Quốc năm 1979. Thế nhưng lịch sử nước nhỏ thường có những khúc quẹo không lường trong toan tính của nước lớn. Ái quốc trở thành phản quốc cũng dễ dàng như trở bàn tay. Chúng tôi sẽ đề cập đến khúc quẹo này trong một phần khác: Cờ đỏ sao vàng…
|
“Tốt đẹp trưng ra…”, ai là người đã xúc phạm đến lá cờ vàng và QLVNCH một lần thứ hai? Cộng sản? báo chí Mỹ? hay lại chính những người cầm cờ chăng? Thiết nghĩ, một khi ván cờ đã hỏng, chúng ta cũng cần can đảm xóa đi và xếp lại ván cờ mới, không chỉ nên thay thế tướng sĩ, mà còn thay thế nước cờ và màu cờ.
Lại nữa, khi ông Đại sứ Hoa Kỳ ở Hà Nội về thăm nhà. Tưởng bở, phe ta ùn ùn kéo đến cật vấn ông đại sứ về lập trường của ông ta đối với hai lá cờ vàng, đỏ. Nào ngờ ông đại sứ trả lời tỉnh bơ rằng ông ta chỉ biết cờ đỏ mà thôi! Rõ khổ… phẫn nộ, phe ta lại xúm nhau chửi bới om xòm, ròng rã vài tháng trời để quảng cáo không công cho cờ đỏ sao vàng! Chỉ tội cho ông Đại sứ đang làm làm việc tại Hà Nội. Nếu Đại sứ trả lời, “tôi chỉ biết có cờ vàng…” thì Tổng thống Bush sẽ phát cho ông lá cờ vàng và cử ông về quận Cam làm Đại sứ Hoa Kỳ tại thủ đô “chống nhau” của người Việt quốc gia!
Nói tóm lại, VNCH trước đây chẳng có gì nhiều để nói đến. Nó bảo đánh thì đánh, bảo hoà thì hoà, bảo đi thì ngoan ngoãn đưa vợ con đi. Tử thủ là công việc của tốt đen tốt đỏ! Và khối người Việt tự xưng là “quốc gia” ở hải ngoại ngày nay (hậu thân của VNCH) là một quốc gia không có đất, không chính phủ, không ngân sách, không quân đội, không chủ trương đường lối, không lãnh tụ (vì ai cũng giỏi hơn ai) và cứ nhìn thấy bóng ma cộng sản ở đâu là hùng hục húc vào. Húc bậy, húc bạ rồi húc vào nhau mà lăn đùng ra chết!
Sự thật mất lòng, trung ngôn nghịch nhỉ. Khi viết loại bài này người viết chỉ mơ ước được đóng một phần nhỏ nhoi của mình vào công cuộc xây dựng lớn lao chung của đất nước. Còn ra xây dựng là xây dựng, hay xây dựng là đạp đổ thì cái đó còn tùy thuộc vào quan điểm của mỗi người. Xem ra sau những bài trước thì quan điểm của khối độc giả ồn ào của Đàn Chim Việt online ít có những điểm chung. Tuy nhiên, tác giả vẫn muốn viết ra những gì thực sự có ở trong đầu mình thay vì viết ra những gì trong đầu người khác.
Lê Diễn Đức, ĐCV, ngày 24/10/07
NDVN, ngày 28/10/07
From: qui nguyen
ReplyDeleteSent: Friday, January 20, 2012 10:20 PM
Subject: [ExryuVietnam] CO DO & CO VA`NG
Gui den quy anh chi doc vao cuoi tuan nhe'.
Cờ Đỏ Sao Vàng – Cờ Vàng Ba Que
Lê Diễn Đức