Hành Khất (danlambao) -
Ở đâu cũng có anh hùng, dù đó là phía bên kia của kẻ thù. Và trong chiến tranh vừa qua, đã không biết có bao nhiêu anh hùng Nam-Trung-Bắc đã phải nằm xuống vì lý tưởng nào đó mà họ được vẽ nên hay theo đuổi. Dù là như thế nào, những người đã nằm xuống cũng đáng được xem là anh hùng - trong tất cả thủy thủ của 3 con tàu đó, hay của những con tàu không số khác. Thì tại sao lại lo ngại khi viết lên sự thật, dù đó là sự thật như thế nào, nhưng chính những người đã phải hy sinh cũng rất đáng được ca ngợi trong sự chân thành của người viết kể lại. ... Đây là phần cuối của bài viết, xin gửi đến các bạn.
(A) Sơ lược về "đường Hồ Chí Minh trên biển"
(B) Những sự kiện dị biệt qua 3 tài liệu tiêu biểu
Sự kiện (1) : thời điểm chuyển hướng
Sự kiện (2) : thời điểm bị địch phát hiện, vượt thoát và thả hàng
Sự kiện (3) : đối địch
Sự kiện (4) : quyết định hủy tàu
Sự kiện (5) : bối cảnh lúc hủy tàu
Sự kiện (6) : bối cảnh sau khi lên bờ
Sự kiện (7) : bản tin không chứng cứ
*
(C) Tài liệu mật về con tàu không số, 235
Trong chiến dịch Thời Thị Trường (Market Time) của quân đội Hoa Kỳ, nó bao phủ một hệ thống giám sát dọc theo vùng biển miền Nam, từ vĩ tuyến 17 đến tận Cà Mau, chạy lên Hà Tiên. Những con tàu qua lại dường như được ghi nhận hầu hết qua không ảnh, và lưu giữ trong đống hồ sơ dự trữ. Vì vậy những hình dáng của con tàu không số cũng nằm trong tài liệu mật của các cấp sĩ quan chịu trách nhiệm về việc kiểm soát vùng duyên hải. Ngoài ra có rất nhiều chi tiết khác về những kết quả của chiến dịch cho mỗi sự kiện diển tiến trong tình hình vùng biển miền Nam Việt Nam.
(Ảnh: Sơ đồ của chiến dịch Thời Thị Trường)
Điểm qua tài liệu "Đề Cương - Tuyên Truyền Kỷ Niệm 50 Năm Ngày Mở Đường Hồ Chí Minh Trên Biển" - một bài viết quan trọng nhất được dùng như kim chỉ nam cho những ai muốn hiểu về những con tàu không số. Và trong đó, người ta nhìn thấy hình ảnh của con tàu 235, mà có thể chắc chắn rằng nó được copy lại từ tài liệu mật của Thời Thị Trường (nhưng sau một thời gian dài sau chiến tranh, tài liệu mật nầy bị xoá bỏ chữ "bí mật" (confidential) thành ra "bật mí" (declassified)), và sau đó cắt bỏ dòng chữ tiếng Anh, đồng thời thêm màu xanh nước biển vào thay cho hình ảnh trắng đen thời đó. Tuy nhiên, trong "Đề Cương" , những chi tiết về con số và những sự kiện hoàn toàn do nhà cầm quyền đương thời tạo ra theo chiều hướng tuyên truyền có lợi về chính trị của họ. Và trong đó có đoạn như sau :
"Quân uỷ Trung ương chủ trương nhanh chóng đầu tư, trang bị cho Đoàn 759 loại tàu vỏ sắt trọng tải từ 50 tấn đến 100 tấn; cuối năm 1962, Bộ Tổng Tư lệnh đề nghị Xưởng đóng tàu III (Hải Phòng) thuộc Bộ Giao thông vận tải đảm nhiệm việc đóng tàu vỏ sắt."
Trong giai đoạn từ 1954 đến cuối năm 1962, dân miền Bắc phải chịu biết bao thống khổ dưới những chính sách khắc nghiệt khác nhau, không ngoài mục đích của nhà cầm quyền là gom góp tài vật tư hữu để huy động một cuộc chiến tranh khác dưới danh nghĩa dân tộc để đánh chiếm miền Nam Việt Nam bằng mọi giá, theo chủ trương mở rộng chủ nghĩa cộng sản của Liên Sô và Trung Cộng. Cuộc sống của dân bị bất ổn; nhà nước cộng sản thì nghèo nàn vì mới vừa chấm dứt chiến tranh với Pháp, chưa kịp xây dựng kinh tế lại bắt đầu cuộc chiến khác. Trong bối cảnh kiệt quệ về sản xuất, thì làm sao miền Bắc có một xưởng đóng tàu lúc bấy giờ?
Trong giai đoạn từ 1960 đến cuối năm 1965, những tài liệu thật về "con tàu không số" dường như không tồn tại hay bị hủy bỏ sau khi miền Nam thất thủ. Khi Hoa Kỳ bắt đầu tham chiến, năm 1965, lực lượng tuần giang của Hải quân Hoa Kỳ, Nước Nâu (The Brown Water Navy) đã lưu ý và phát hiện những con tàu không số. Và trong loạt bài "The Brown Water Navy in Vietnam" của Robert H. Stoner, GMCM (SW)(Ret), trên mạng warboats.org
"The typical North Vietnamese trawler was about 100 feet long, was a Chinese-built coastal freighter, and it could carry several tons of arms and ammunition. These trawlers did not fly a national flag, and would maneuver “innocently” in the South China Sea or Gulf of Thailand until they could make a high-speed run to the South Vietnamese coast to off-load their cargo for waiting Viet Cong or North Vietnamese Army forces."
Tạm dịch: "Tàu đánh cá Bắc Việt điển hình là khoảng 100 feet, là một tàu chở hàng ven biển do Trung Quốc đóng, và nó có thể chuyên chở nhiều tấn vũ khí và đạn dược. Những con tàu đánh cá nầy không treo cờ quốc gia, và điều động theo kế hoạch "một cách ngây ngô" trong vùng Biển Nam Trung Hoa (Biển Đông), hay Vịnh Thái Lan cho đến khi họ (Bắc Việt) có thể chạy hết tốc độ đến bờ biển miền Nam Việt Nam để xuống hàng cho Việt Cộng hay quân lực Bằc Việt đang chờ đợi".
Và chỉ riêng trong bài viết "Tàu 235 và trận chiến sinh tử", vô tình cũng đã thừa nhận như thế :
"Tàu 235 là tàu vận tải có tốc độ cao, đóng mới tại Trung Quốc. Tàu được lắp nhiều thiết bị tương đối hiện đại bảo đảm khả năng hành trình dài ngày trên biển và khả năng chiến đấu tự vệ độc lập.
Mùa hè năm 1966, tôi và một số đồng chí được chỉ huy đơn vị điều động đi nhận tàu tại Trung Quốc với phiên hiệu 235 do Nguyễn Phan Vinh làm Thuyền trưởng. Cùng nhận tàu chuyến này còn có tàu 246 do đồng chí Võ Hán làm Thuyền trưởng"
Riêng trong giai đoạn 01/1966-- 03/1975, những hồ sơ mật của quân đội hải quân Hoa Kỳ trong chiến dịch Thời Thị Trường vẫn còn lưu lại, sau khi được đưa về đưa về nước, và qua một thời gian dài hơn nửa thế kỷ sau chiến tranh Việt Nam, chúng được phơi bày ra công chúng như những tài liệu để nghiên cứu qua bộ CDs, sách trong thư viện, và trên mạng "
Lịch sử và di sản hải quân" (
http://www.history.navy.mil/branches/org10-8.htm). Đó là tập tài liệu được đúc kết cho mỗi năm, có tên là "
Những tổng kết hàng tháng của Tư lệnh lực lượng tại Việt Nam" (Commander Naval Forces Vietnam (COMMAVFORV) Monthly Summaries). Và một phần trong tháng hai, 1968, có đoạn ghi lại về con tàu 235 của Thuyền trưởng NPV như sau:
"A second trawler beached itself in a cove approximately 10 miles northeast of Nha Trang at 0200 on 1 March. The trawler the opened fire on the MARKET TIME units. Continuos fire was returned by the MARKET TIME units and an attempt to capture the trawler was unsuccessful. At 0231 the trawler was completely destroyed after five direct hits by 81-mm mortars"
Tạm dịch: "Một tàu đánh cá thứ hai đã ủi bãi trong một cái vịnh khoảng 10 dặm về hướng đông bắc Nha Trang lúc 2 giờ sáng vào ngày 01 tháng 3. Tàu đánh cá đã khai hỏavào những đơn vị của Thời Thị Trường. Hỏa lực phản công liên tục được trao trả bởi các đơn vị Thời Thị Trường và nỗ lực để bắt giữ con tàu đánh cá đã không thành công. Vào lúc 2 giờ 31, tàu đánh cá đã hoàn toàn bị phá hủy sau năm loạt đạn đánh trúng thằng mục tiêu bằng súng cối 81 mm"
(Bản copy lại một đoạn từ tập tài liệu mật của Thời Thị Trường)
Sự kiện nầy cũng được wikipedia, "Action of 1 March 1968", mô tả với vài điều chi tiết hơn :
"
At 0230, 1 March, five 81-millimeter mortar rounds from PCF-47 were direct hits and the trawler exploded with a massive explosion due to the munitions aboard. Fourteen dead North Vietnamese sailors were recovered the following morning. Rifles, machine guns and rocket launchers; along with considerable ammunition and explosives were recovered from the sunken trawler. The salvage operations extended over 12 days and included the recovery of a 14.5 millimeter antiaircraft gun and 68 cases of ammunition."
Tạm dịch : "Lúc 2 giờ 30 sáng, ngày 01 tháng 3, năm loạt đạn súng cối 81 mm từ PCF-47 (duyên tốc đĩnh) rơi trúng mục tiêu và con tàu đánh cá đã phát nổ dử dội vì những vũ khí trên tàu. Mười bốn thủy thủ Bắc Việt tử vong được thu hồi vào sáng hôm sau. Súng trường, súng máy và súng phóng tên lửa; cùng với đạn dược đáng kể và chất nổ đã được thu hồi từ con tàu đánh cá bị chìm. Những hoạt động cứu vớt kéo dài trên 12 ngày và bao gồm sự phục hồi của một khẩu súng phòng không 14,5 mm và 68 thùng đạn dược".
Qua hai dẫn chứng trên, cho thấy rằng số thủy thủ 14 người hoàn toàn bị tử trận - không phải là 20 người như trong 3 "tài liệu được chỉ đạo" ở trên. Và với sức công phá của chất nổ đã gài trước trên con tàu đầy vũ khí, thêm vào 5 loạt súng cối 81 mm, thì dĩ nhiên không một ai có thể thoát chết, dù họ có nhảy xuống nước trước đó. Cũng có nghĩa rằng Thuyền trưởng Nguyễn Phan Vinh đã tử trận vì đạn pháo của kẻ địch "rót" trúng mục tiêu. Và không có chuyện về hỏa lực phản công của con tàu 235 bằng DKZ và 14 ly 5 làm bốc cháy tàu địch, cũng như không có trận chiến nào tiếp theo đó đã xảy ra sau khi lên bờ.
Tạm dịch: Con tàu đánh cá của kẻ địch bùng cháy sau khi nhận năm quả súng cối 81 mm, khoảng 10 dặm về hướng đông bắc của Nha Trang. Con tàu đánh cá nầy, là một trong bốn con tàu, cố gắng xâm nhập hàng hóa (vũ khí) vào miền Nam Việt Nam vào ngày 01 tháng 3, bị phát hiện bởi các đơn vị Thời Thị Trường ven biển.
(D) Tại sao chọn con tàu 235 và Nguyễn Phan Vinh là bản hùng ca bất tử ?
Con tàu 235 là một trong 4 con tàu bị phát hiện vào khoảng đầu tháng 3, 1968, như trong "Đề Cương" (lại) vô tình tiết lộ :
"Tàu 165, 56, 54 và Tàu 235 lên đường làm nhiệm vụ vận chuyển đặc biệt chi viện cho cuộc Tổng tiến công và nổi dậy trên chiến trường miền Nam. Kết thúc giai đoạn vận chuyển cực kỳ ác liệt, từ tháng 10 năm 1965 đến tháng 3 năm 1968".
Sự thất bại của cuộc Tổng tiến công ngày 1 Tết Mậu Thân, 1968 làm quân đội Bắc Việt bị hao hụt về quân số, vũ khí, đạn dược, và hàng hoá không ít. Nhưng nhà cầm quyền Hà Nội cũng còn nuôi lấy hy vọng phản công, vì xem đó là một cơ hội khó có sau bao năm mưu tính chinh chiến, là được tiếp cận Sài Gòn gần nhất như lúc nầy, nên họ quyết định ra ván bài cuối là đưa 4 con tàu vận chuyển vũ khí_ trong đó tàu 235 được xem là hiện đại, lúc đó - xâm nhập vùng duyên hải, nhưng cuối cùng chỉ còn một con tàu 56 trốn thoát trở lại miền Bắc với số vũ khí chưa kịp xuống bến hẹn; ngoài ra 3 con tàu còn lại đều bị trúng pháo của lực lượng duyên phòng Hoa Kỳ.
Lướt qua đoạn trích trên, đọc giả có thể cho rằng 4 con tàu không số đó, chi viện trực tiếp cho cuộc Tổng tấn công Tết Mậu Thân. Nhưng ngày tháng chính xác khi những con tàu đó bị phát hiện là 1/03/1968, sau Tết những 2 tháng. Vậy đoạn trích: "làm nhiệm vụ vận chuyển đặc biệt chi viện cho cuộc Tổng tiến công và nổi dậy trên chiến trường miền Nam" mang ý nghĩa gì ?
Hiển nhiên, lực lượng quân đội chính quy từ Bắc Việt và số Việt cộng trong miền Nam, cùng những phe giáo hội trong "Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam", đã bị phá vỡ bởi nhiều lý do, nhưng chủ yếu là :
"… các cấp chỉ huy chiến đấu của Quân Giải phóng miền Nam đã không tách bạch được đâu là mục tiêu chính trị thực chất của cuộc tiến công và đâu là mục tiêu được phổ biến rộng rãi trong quân để cổ vũ khí thế chiến đấu." (theo wikipedia, "Chiến tranh Việt Nam", bản tiếng Việt)
"Mục tiêu chính trị thực chất" đó chính là gây tiếng vang trên thế giới, và ép buộc Hoa Kỳ vào thế hòa đàm có lợi cho chính quyền Hà Nội - là rút lui khỏi miền Nam Việt Nam. Và "mục tiêu được phổ biến rộng rãi" là hô hào, tuyên truyền trong dân chúng miền Nam về cuộc tổng khởi nghĩa nầy chắc chắn sẽ thành công, ngay cả trong quân đội của hai miền - vừa cổ vũ khí thế lực lượng Bắc Việt và làm nản lòng chiến đấu của quân đội VNCH. Nhưng đã không may, cuộc phản công dử dội của lực lượng miền Nam kết hợp với quân đội Hoa Kỳ, đã khiến Hà Nội lo lắng. Hà Nội biết rằng, phải mất một thời gian dài để dưỡng và mộ quân, vận chuyển thêm vũ khí, trước khi mưu tính cuộc tổng tấn công khác. Do đó, ý nghĩa của câu trích đoạn trên không ngoài mục đích làm an lòng quân đội miền Bắc, hăng hái dấn thân tiếp cho cuộc tổng tấn công chỉ có trong tư tưởng. Và 4 con tàu không số lại được đưa đi trong nổi lo sợ không thể không có của những thủy thủ và Thuyền trưởng (một con tàu chạy trở lại).
Trong 3 con tàu bị trúng pháo - 2 tàu bỏ tháo chạy - chỉ có tàu 235 chống trả nhưng cũng vô hiệu hóa. Và có lẽ đó là con tàu duy nhất đã liều lĩnh phản công lại kẻ địch, từ trước đến giờ trong giai đoạn 1960--1968. Hơn nữa, Thuyền trưởng NPV có thể là một trong số ít người được đưa qua trung cộng học về hàng hải, cũng như cả đơn vị thủy thủ của tàu qua khóa huấn luyện theo nhiệm vụ được phân công, tại cảng Di Linh (Hải Nam, trung cộng) (theo "Tàu 235 và trận chiến sinh tử"). Và nhất là để khỏa lấp sự thất bại trong cuộc Tổng khởi nghĩa Tết Mậu Thân, tiếp theo là 3 con tàu bị trúng pháo, nên con tàu 235 được xem như một con tàu tiêu biểu để được dịp ca tụng, biểu dương anh hùng tính. Đây cũng là giai đoạn chấm đứt những chuyến hải hành sâu vào vùng biển hướng Nam, nên hàng loạt câu chuyện mang tính chất rất… "huyền thoại" được sáng tạo khéo léo cho thêm phần hấp dẩn và sống động - được tuyên truyền rộng rãi ngay cả trong trường tiểu học - , và tô vẽ thêm đủ màu sắc cho cái tên Nguyễn Phan Vinh.
Theo "Tàu 235 và trận chiến sinh tử":
"Ngày 25-8-1970, liệt sỹ Nguyễn Phan Vinh được Đảng và Nhà nước truy tặng danh hiệu cao quý Anh hùng LLVTND. Nhân kỷ niệm 15 năm ngày giải phóng quần đảo Trường Sa (29-4-1990), tên người thuyền trưởng tàu 235 quả cảm ấy đã thành tên một hòn đảo trong quần đảo Trường Sa – đảo Phan Vinh."
"…Thi đua với cán bộ, chiến sỹ trên hòn đảo mang tên người anh hùng, ở nơi “thành phố đầu biển, cuối sông”, Trường tiểu học Nguyễn Phan Vinh cũng đã vượt lên chính mình để trở thành ngôi trường đạt chuẩn Quốc gia".
Lại thêm hàng loạt câu hỏi tự nẫy sinh, khi người ta đọc thấy: "ngày giải phóng quần đảo Trường Sa (29-4-1990)". Không phải miền Bắc Việt Nam đã "giải phóng" miền Nam từ năm 1975 rồi sao ? Và tại sao, mãi đến năm 1990 mới được xem là đã hoàn tất giải phóng quần đảo Trường Sa ? Đó chỉ là một vùng quần đảo trong hải phận miền Nam Việt Nam, nhưng phải mất 15 năm mới giải phóng được ? Trong khi sự đối đầu giữa hai lực lượng Nam-Bắc tàn khốc biết bao nhiêu, mất khoảng 21 năm (1954--1975) - chỉ hơn 9 năm để giải phóng vùng quần đảo không người sống hay rất ít, thuộc về chủ quyền đã có sẵn của miền Nam (?). (Nhưng đây là vấn đề đi quá xa trong chủ đề bài viết, nên đành phải gác lại).
(E) Những con tàu không số khác
1. Thành quả của chiến dịch Thời Thị Trường
Trong bài viết "
Một Cuộc Săn Đánh Tàu Địch" của Phan Lạc Tiếp, sĩ quan Hải quân, ra ngày 12/7/1999, trên
http://www.vietnamnavy.com/haiSu1.html, cho biết rằng sự kiện tại Vũng Rô ngày 16/2/1965, là
con tàu không số thứ 23 - theo tài liệu tịch thu được trên con tàu nầy. Khoảng 1 tháng sau, màn lưới của chiến dịch Thời Thị Trường_ kết hợp với lực lượng hải quân VNCH, và Đệ thất Hạm đội Hoa Kỳ - được tung ra và đã thu hoạch được những thành quả khả quan. Và chỉ có tất cả là 13 con tàu không số, tính từ thàng 2/1965 đến 4/1972 - là năm chấm dứt "
Huyền thoại của đường Hồ Chí Minh trên biển."
(Dựa trên tài liệu trên hqvn.net, Thời Thị Trường, và "Đề Cương" và 3 tài liệu được chỉ đạo)
(* : tàu bị bắt; ** : tàu đánh chìm; *** tàu bị phá hủy)
(Thời Thị Trường phân chia 4 loại tàu, tùy theo hình dáng : Cà Mau, Lộ Diêu (An Xuyên, Bình Định), Sa Kỳ (Quảng Ngãi), và Hòn Hèo (Khánh Hòa))
Nhưng theo "Đề Cương" cho biết đã có trên 90 chuyến tàu vận chuyển hàng, tính đến đầu năm 1965:
"Năm 1964 là năm mà Đoàn 125 vận chuyển được nhiều vũ khí nhất chi viện cho chiến trường; từ ngày đi chuyến đầu tiên (tháng 10 năm 1962) cho tới đầu năm 1965, Đoàn 125 đã tổ chức trên 90 chuyến, vận chuyển trên 5 ngàn tấn vũ khí cho chiến trường"
Với chính sách tuyên truyền cực đoan của cộng sản Hà Nội ngụy tạo về những sự tàn ác của lực lượng quân đội VNCH, nên những con tàu không số bị dồn vào thế "chuyến đi khó trở lại" nếu bị kẻ địch phát hiện. Nhưng theo Phan Lạc Tiếp cho biết thêm:
"Hơn thế nữa, dù ở thế thượng phong, chúng tôi sẵn sàng mở một cánh cửa để cho các anh có thể về với chúng tôi qua chính sách chiêu hồi. Cực chẳng đã, chúng tôi mới sử dụng vũ khí, và cũng chỉ giới hạn, rất giới hạn hỏa lực và thời gian tác xạ. Chúng tôi muốn cứu sống các anh tối đa. Khi tàu các anh đã chìm, chúng tôi đã cứu vớt các anh ngay và đối xử với các anh rất tử tế, nồng hậu".
"… Khi vớt các anh lên, nếu muốn cho phi tang, quá dễ. Vậy mà các anh đã được nuôi dưỡng, đón tiếp như thế. Trừ một mình anh Hiệu, hơn 10 người của con tàu 645, đã được vớt"
Và :
"HQ. 4 đánh tàu địch ngày 24 tháng 4 năm 1972 đã chính thức chấm dứt cuộc xâm lăng bằng đường biển vào Nam theo lối bình thường".
2. Những con tàu không số… nên không nhớ
Trước khoảng thời gian 1965, có một số tàu đến được điểm hẹn và xuống hàng một cách tốt đẹp. Tuy nhiên, dường như những sự kiện đó không được thống kê một cách mạch lạc, nên sau nầy khi viết lại câu chuyện thường có sự sai lạc khiến người đọc càng khó hiểu, nhưng dường như cũng chẳng có ai buồn quan tâm sửa đổi cho hợp lý với sự thật dù những bài viết đó lại là tài liệu được chỉ đạo.
Như trong "Đề Cương" cho rằng bốn con tàu không số 54, 56, 165 và 235 được Bộ Tư lệnh Hải quân s ử dụng trong sự kiện 1/03/1968. Nhưng trong wikipedia, "Đoàn tàu không số" , bản tiếng Việt, thì lại viết là 43; 56; 164 và 235.
Nếu xét trên sự chính thống của tài liệu, có thể nói rằng những gì trong "Đề Cương" viết phải là chính thống. Chỉ tiết rằng, trong "Đề Cương" không hề có thêm một vài dòng nào về con tàu 54, hay 165 !
Có phải chăng con tàu 54, và 165 trong "Đề Cương" là tàu 43, và 164 ?
Nhưng… "Những trang đời huyền thoại", ra ngày 5/09/2011, trên mạng qdnd.vn, cũng chính là tài liệu được chỉ đạo cho cuộc thi bài viết!
Tuy nhiên, xét theo những sự kiện đã xảy ra, ngưởi ta có thể kết luận rằng đó chính là con tàu 43 - không phải là con tàu 54. Đáng tiếc, không có bài viết nào về con tàu 165 hay 164, nhưng dựa trên tài liệu mật của Thời Thị Trường, ngoài con tàu 56 trốn thoát, còn lại một con tàu bị đánh chìm. Vậy cứ xem như con tàu còn lại đó là tàu 165, theo "Đề Cương".
Chỉ riêng về con tàu 43 đã có vài sự kiện khác thường về tên nhân vật, số thũy thủ, số tàu tham chiến, cũng như những "thành tích" diệt địch, trong lần xuất hiện… cuối (theo "Những trang đời huyền thoại (Kỳ 1)", ra ngày 5/09/2011, trên mạng qdnd.vn, qua l ời kể lại của Trần Ngọc Tuấn, cựu chính trị viên tàu 43, so với tài liệu trên wikipedia, "Đoàn tàu không số", bản tiếng Việt).
Qua mỗi câu chuyện được kể, và viết lại về những con tàu không số, người ta biết thêm được "rất nhiều chi tiết", nhưng cũng có rất nhiều chi tiết không "bằng chứng", và ngay cả kết quả sau cùng cũng hoàn toàn trái ngược với tập tài liệu mật của Thời Thị Trường, hay trên mạng hqvn.net (do chính các sĩ quan Hải quân VNCH từng tham chiến, viết ra). Điều đó, khiến đọc giả tự hỏi : "Tại sao, qua bài viết kể rất rỏ ràng về từng chi tiết cụ thể như thế, nhưng không lẽ, ngưởi kể về những con tàu không số lại… không nhớ đến kết quả của sự kết thúc sau cùng của con tàu ra sao ?"
(F) Lời Bình Kết
Bài viết nầy chỉ là sự tra cứu thô thiển về con tàu 235, và người tên NPV để tìm hiểu một ít sự thật nào đó mà đáng lý ra cần được tôn trọng hơn là cứ bôi trét lên đó đủ màu sắc thành một bức tranh vô giá trị, lạc lẽo; rồi nhồi nhét vào đầu những bé học sinh ngây thơ. Không chỉ riêng về một NPV phải gánh chịu oan uổng, mà còn rất nhiều nhân vật khác trong lịch sử đảng. Từ vài tiếng pháo chủ động khai chiến của con tàu 235, rồi được "nhân cấp tính lên" thành những chiến công, rồi trận chiến tưởng tượng trên bờ. Nếu người ta phân tích về những con tàu không số khác, thì chắc chắn sẽ viết đầy cả mấy quyển sách về những màu sắc loè loẹt che đậy sự trung thực.
Riêng tác giả bài viết nầy, không có chút gì ghen ghét hay thù hận gì người tên NPV, ngược lại vẫn xem NPV là người có chí khí, dám liều mình với kẻ địch dù biết rằng sẽ nắm chắc phần thua. Nhưng đáng trách thay cho những kẻ lãnh đạo u tối, đã cố tình ngụy tạo lịch sử thêm để phờ phỉnh cả những thế hệ sau, chỉ vì quyền lực, và tham vọng riêng của đảng họ.
Ở đâu cũng có anh hùng, dù đó là phía bên kia của kẻ thù. Và trong chiến tranh vừa qua, đã không biết có bao nhiêu anh hùng Nam-Trung-Bắc đã phải nằm xuống vì lý tưởng nào đó mà họ được vẽ nên hay theo đuổi. Dù là như thế nào, những người đã nằm xuống cũng đáng được xem là anh hùng - trong tất cả thủy thủ của 3 con tàu đó, hay của những con tàu không số khác. Thì tại sao lại lo ngại khi viết lên sự thật, dù đó là sự thật như thế nào, nhưng chính những người đã phải hy sinh cũng rất đáng được ca ngợi trong sự chân thành của người viết kể lại.
Ngoài ra, có những anh hùng không ai biết đến. Họ âm thầm nằm xuống trong oán hận kẻ đã xúi giục, bắt buộc họ trở thành anh hùng, hơn là sự "thù nghịch" với kẻ thù. Và cũng có những anh hùng thầm mĩm cười tự mãn với sự hy sinh của họ vì đồng đội, vì chính nghĩa dân tộc, và vì non nước. Đến đoạn nầy, người viết tự hỏi : "Nguyễn Chí Vịnh có phải là anh hùng không ?" Biết đâu, ngày nào đó, cái chữ "Chí Vịnh" sẽ được đặt thay cho tên quần đảo Trường Sa - mà không phải chỉ là một hòn đảo nhỏ như tên Phan Vinh. Và lần nầy không chỉ riêng ý kiến của đảng mà còn là… chỉ thị của Trung Cộng. Cũng có thể, mọi vật dụng thường dùng trong ngày của… "quần chúng" có cả dòng chữ "Chí Vịnh."
"Hỡi các anh trong Ban Biên Tập của Bộ Tư Lệnh Hải Quân Hà Nội, chúng tôi, bằng tất cả tấm lòng tôn trọng sự thật, và rầt bình tĩnh mong được anh lên tiếng. Hãy trả sự thật lại cho sự thật."
Ps.
Tôi không cầu danh lợi
Cũng không cần vinh hoa
Chỉ cầu xin dân Việt
Cứu non nước, quê nhà !
Nếu ai cần nhu liệu đánh tiếng Việt, xin vào :
http://www.megaupload.com/?d=G2D3F0N4
Nếu có gì trục trặc, xin cho biết. Cảm ơn
1. Tết Mậu Thân 1968 rơi vào những ngày cuối của tháng Giêng và đầu tháng 2/1968 cho nên tính đến ngày 1/3/1968 khi tàu không số được đề cập chỉ là 1 tháng chứ không phải 2 tháng.
2. Tại Sài Gòn, sau biến cố Mậu Thân VC còn đánh vào Sài Gòn lần thứ hai vào ngày 1/5/1968 như là tổng công kích Mậu Thân đợt hai
Cho nên vào thời điểm 1/3/1968 khi tàu không số bị phát hiện, rất có thể nó đang chuyển võ khí cho VC chuẩn bị tấn công Sài Gòn đợt hai.
thế hệ 8x , qua cuộc nội chiến NAM - BẮC .Có rất nhiều các ANH HÙNG đc
sinh ra trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn một cách khốc liệt .Tuy rằng
cả 2 đều chiến đấu dưới lá cờ theo LÝ TƯỞNG của họ .
Một bên BẮC VIỆT CS chiến đấu giải phóng miền NAM khỏi ách đế quốc MỸ xâm lược và bọn tay sai " NGUỴ QUYỀN bán nước" .( VN CH )
Một bên VN CH ciến đấu dưới lá cờ theo lý tưởng cho TỰ DO - CONG BẰNG -
BÌNH ĐẲNG - BÁC ÁI .
Chúng tôi sinh sau 1975 cũng có cái nhìn cũng khách quan hơn .
một đằng đọc sách qua những cuốn hồi ký như " CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ " của VÕ MINH và một số nữa ( nhà xuất bản QĐ )
và mới đây qua cuộc CM công nghệ thông tin internet, xem những tư liệu
VIET NAM WAR , CUỘC CHIẾN 10.000 ngày , CHIẾN TRANH VIỆT NAM .
Cả hai bên đều ANH HÙNG cả . chúng tôi đều NGƯỠNG MỘ cả 2 bên không phân biệt bên nào .
ý ở đây chúng tôi muốn hỏi và muốn biết là những người lính chiến VNCH
TRONG CUỘC CHIẾN bị cs bắt sống làm TÙ BINH thì có đc giữ trọn mạng sống khi bị bắt để trao đổi tù binh cho nhau hay không.
qua diễn đàn này nhưng ai từng là CỰU CHIẾN BINH của 2 bên ,hoặc là thân nhân , bạn bè vv... thì hãy lên tiếng ,tham gia gop ý về đề tài này .
đay là vấn đề ít đc đề cập từ trước tới nay .
chúng tôi chờ tin của các QUÍ VỊ và xin cảm ơn .
ĐÔI LỜI NHẮN GỞỊ
Thưa các anh Thụy, Đời và Đoan. Như các anh đã thấy và ghi nhận. Cuộc xâm nhập của các anh từ Bắc vào Nam, chúng tôi đã theo dõi và biết rất rõ. Và Hải Quân chúng tôi luôn luôn tôn trọng luật hàng hải quốc tế. Hơn thế nữa, dù ở thế thượng phong, chúng tôi sẵn sàng mở một cánh cửa để cho các anh có thể về với chúng tôi qua chính sách chiêu hồị Cực chẳng đã, chúng tôi mới sử dụng vũ khí, và cũng chỉ giới hạn, rất giới hạn hỏa lực và thời gian tác xạ. Chúng tôi muốn cứu sống các anh tối đạ Khi tàu các anh đã chìm, chúng tôi đã cứu vớt các anh ngay và đối xử với các anh rất tử tế, nồng hậụ
Một con tàu nhỏ, thiếu tiện nghi, và được huấn luyện sơ sài, không đáp ứng được các quy luật thông tin căn bản của luật hàng hải, họ đã cho các anh ra đi Như thế thật là liều lĩnh và tàn ác. Với con tàu nhỏ, chưa quá 100 tấn, gặp con tàu của Hải Quân Việt Nam, lớn gấp 20 lần tàu của các anh, với tất cả sự hùng hậu về hỏa lực và kỹ thuật, các anh khiếp đảm là lẽ đương nhiên. Chỉ nguyên đi gần chiến hạm của chúng tôi, với sức hút của trọng tải khối sắt gần 2000 tấn, đã làm các anh khó có thể giữ được bánh lái vững vàng. Khi đã bị bắn, tàu nghiêng và phát hỏa, đứng đã không vững, lấy sức đâu mà “tàu 645 chưa bắn trả vội, vừa dập tắt lửa cúu máy, vừa tiếp tục vận động bình thường,để nhử địch tới gần” Tôi chắc các anh, người viết bài, chưa có một chút kinh nghiệm nào về cuộc sống trên tàu chiến. Các anh quen phóng đại và tô hồng bừa bãi, nên đọc đoạn văn trên tôi buồn cười quá. Con tàu đã nghiêng, hầm máy đã cháy, khiếp lắm, chứ có đâu như đám rơm, đám rạ cháy lan trong góc bếp của các anh đâu mà dập lửa. Với anh “Nguyễn Văn Hiệu, chính trị viên, bí thư chi bộ tàu 645 “, trên thực tế, do các bạn tôi kể lại, thì từ 10 giờ sáng hôm 24 tháng 4 năm 1972 lúc con tàu của các anh bị HQ 4 theo sát, anh ta đeo kính đen, ngồi ngoảnh mặt về phía HQ 4, không động đậỵ Tôi chắc là anh ta lúc đó, hãi quá “ướt cả quần”, nên không còn nhúc nhích gì được. Anh ta chết ngay, như tin anh phụ máy mà tôi hỏi lúc các anh này được đưa về Sài Gòn hôm 25 tháng 4 năm 1972. Anh này nói : “ Tầu đi mâu quá, em hãi quá, khi tàu bị bắn cháy, em thấy đầu và phổi của anh Hiệu rơi xuống trước mặt em”
Thưa các anh trong ban Biên Tập của tập tài liệu trên. Điều thứ nhất là anh Nguyễn Văn Hiệu, Bí thư chi bộ tàu 645, chết đúng 12 giờ ngày 24 tháng 4 năm 1972, tại vùng biển giữa đảo Phú Quốc và đảo Thổ Châụ Các anh nên thông báo cho gia đình anh Hiệu biết như thế để tiện bề cúng giỗ.
Là một người đi biển, tôi thấy rằng thủy thủ của con tàu 645 đã phải có một niềm tin vững chắc lắm mới dám liều ra đi như thế. Niềm tin ấy đã được nhồi nặn với tất cả căm thù và sai quấỵ Các anh ra đi để giải phóng miền Nam. Người lính miền Nam được các anh hiểu như là một loại người tàn ác và không có tình tự dân tộc Các anh hãy bình tâm đọc lại và kiểm chứng các đoạn tôi ghi ở trên. Nếu chúng tôi muốn tiêu diệt các anh, các họng súng 20 ly trên tàu chỉ quét một lượt, các anh còn gì? Khi vớt các anh lên, nếu muốn cho phi tang, quá dễ. Vậy mà các anh đã được nuôi dưỡng, đón tiếp như thế. Trừ một mình anh Hiệu, hơn 10 người của con tàu 645, đã được vớt. Và giờ đây, tất cả đất nước đã nằm trong tay các anh, các thủy thủ của con tàu 645, chắc đã được trở về đoàn tụ với gia đình.
Thực tế, sau khi đất nước đã về tay các anh, những thủy thủ như các thủy thủ của con tàu 645 ra saa, Sao không thấy các anh nói đến. Các anh hãy nhìn lại quanh các anh, những thân nhân các anh, gia đình của các “chiến sĩ ngoan cường chống Mỹ cứu nước” hiện họ sống ra sao Thực tế là câu trả lời cụ thể về cái lý tưởng mà những thanh niên miền Bắc đã liều thân đi vào chỗ chết. Hỡi các anh trong Ban Biên Tập của Bộ Tư Lệnh Hải Quân Hà Nội, chúng tôi, bằng tất cả tấm lòng tôn trọng sự thật, và rầt bình tĩnh mong được anh lên tiếng. Hãy trả sự thật lại cho sự thật.
Ngày 12 tháng 7 năm 1999.
PHAN LẠC TIẾP
Tôi hoàn toàn không có mục đích xuyên tạc hay nói xấu cá nhân nào; ngay cả phía bên nào. Mục đích của bài viết là cho mọi người biết : chính quyền cs không bao giờ dám nói lên sự thật, dù đó là sự thật như thế nào. Để mọi người có được ý thức hơn trong cái nhìn cs là gì.
Chúng ta cần đoàn kết cho việc trước mắt hơn là trao đổi nhau những lời "bốp chát" cho những gì đã quá đau đớn trên VN nầy.
Tôi chỉ muốn đánh thức những ai chưa hiểu cs là gì qua sự gian dối, ngụy tạo, v.v. nhằm mị dân, lôi cuốn họ về mình để bao che cho chế độ.
Lời ngắn, ý sâu. Xin các bạn hãy bình tĩnh suy xét !
Trong thời gian chiến tranh 1945-1975 bọn chúng tuyên truyền cho dân chúng nào là tội ác của Mỹ Ngụy, nào là miền Nam đói khổ....và dụ dỗ ngưới miền Bắc về viễn cảnh XHCN, kêu gọi toàn dân tham gia chống Mỹ, diệt Ngụy. Phong cho cho những gia đình tử sỹ danh hiêu là gia đình liệt sỹ và phong cho toàn dân là anh hùng. Cái gì cũng anh hùng, Anh hùng lao động, anh hùng diệt Mỹ....Cả nước trở thành anh hùng, mỗi mét vuông là một anh hùng, ra ngõ là gặp anh hùng.
Sau năm 1975, những chiêu bài lừa bịp, tuyên truyền không còn lừa bịp được ai nữa thì quay qua thủ đoạn vu cáo, khủng bố người dân. Gặp ai cũng cho là phản động, nhìn đâu cũng thấy thế lực thù địch.....
Thanh niên, sinh viên, học sinh cần những người thầy dũng cảm biết chỉ cho học sinh thấy sự thật, biết sự thật của lịch sử mà cộng sản vẻ ra để nhồi sọ thanh niên Việt Nam.
Dai gia mao trach dong thue xa hoi den ho chi minh xu mien nam Viet Nam: xong ngay. Bay gio con chau bac doi doi nho on con chau bac mao (hic!)
Những huyền thoại ấy chết đi thì có ai lên tiếng không ?
Bạn đúng đấy :"... lich sử không thể nào thay đổi được",nhưng lịch sử phải trung thực chứ ? Đâu có phải kẻ thắng trận là muốn "vẽ" lịch sử theo ý mình như thế nào cũng được,mục đích cuối cùng là tuyên truyền,bất kể logic của sự kiện xảy ra ?(vụ Lê văn Tám là một ví dụ điển hình).Hồi phong kiến,vua bắt quan viết sử theo ý mình,ngày nay Đảng CSVN cũng thế !
21:34 Ngày 24 tháng 9 năm 2011
Hìììi... Đọc câu viết của Khùng, tôi buồn cười không chịu được, Hììì...., mà lại không sai tí nào ! Kinh nghiệm đó, chắc nhiều người cũng đã ... nếm qua. Chổ tôi ở cũng ... y chang !