Thứ năm - 29/03/2012 07:45 - Đã xem: 359
(CATP) Trong nhiều năm liên tiếp, bà dân biểu Mỹ Loretta Sanchez và Tổ chức phóng viên không biên giới (Reporters Whithout Borders - RWB) cùng những thế lực cực đoan cứ hùng hổ ca mãi điệp khúc “Đấu tranh cho tự do báo chí ở Việt Nam”. Nhưng trớ trêu thay, ngay trên đất Mỹ, báo chí Việt ngữ - một bộ phận của báo chí Mỹ bị “bịt miệng”, khủng bố, đàn áp man rợ suốt 37 năm qua lại không thấy họ nhắc tới?! Sau hàng loạt nhà báo, chủ báo bị sát hại, thủ tiêu; đến nay nhiều nhà báo, cơ quan báo chí vẫn bị bọn “côn đồ chính trị” quậy phá triền miên, chửi bới hăm dọa, xúc phạm nhân phẩm...
KỲ 2: TRANG SỬ ĐEN TỐI
Một người cầm loa, khẩu hiệu chửi Trần Khải Thanh Thủy
Ngô Kỷ
Cay đắng nhất là trường hợp của “nhà văn” Trần Khải Thanh Thủy. Ngày 24-6-2011, Thủy được định cư ở Mỹ và tuyên bố rất hoành tráng: “Tôi đi tìm tự do cho ngòi bút của mình”. Ngày 17-7-2011, hai đối tượng chống cộng cực đoan là Hải Triều và Chu Tất Tiến tổ chức cho Thủy được xuất hiện trước một số báo đài Việt ở Mỹ. Mục đích là muốn lợi dụng giọng điệu đanh đá, xạo xược, du côn của Thủy để nói xấu quê hương, vu khống Việt Nam không có tự do báo chí. Cuộc họp báo vừa bắt đầu, nhà báo Đoàn Trọng của tờ Việt Herald hỏi Thủy: “Bà qua đây phục vụ cho ai?”. Thủy không dám trả lời, lấm lét đưa mắt xin ý kiến Hải Triều, Chu Tất Tiến. Hai ông này đang mặc đồ nhà binh (lính Sài Gòn cũ) sừng sộ quát tháo trấn áp: “Nhà báo không được hỏi như vậy, câu này không trả lời!”. Trần Khải Thanh Thủy thấy vậy sợ xanh mặt, ngồi im re, không dám đòi “tự do ngôn luận” nữa... Bên ngoài phòng họp đang diễn ra một cuộc biểu tình. Có vài người cầm cờ vàng, cầm loa, khẩu hiệu chửi bới “nhà dân chủ” Trần Khải Thanh Thủy thậm tệ, gọi Thủy là loại vô giáo dục, bịp bợm, vô liêm sỉ... quang cảnh thật bát nháo, lộn sòng. Một người đứng bên ngoài mỉa mai “ở đây có nhiều bông hoa của xã hội dân chủ, nhưng toàn những bông... thúi”! Thấy mình vừa sang Mỹ đã được “đón tiếp” như vậy, Trần Khải Thanh Thủy với khuôn mặt thẫn thờ, mệt mỏi, ánh mắt đờ dại đã cố cười chua xót, gượng gạo khi có ai đó thương hại, an ủi: “Ở Mỹ là vậy, đừng buồn...”.
(Còn tiếp)
KBCHN: Buổi Ra Mắt Sách cuả Hải Triều bị thất bại thê thảm. Kể cả ban tổ chức không quá 30 người. Dùng tên tuổi TKKTT nhưng vẫn không đánh lừa được dư luận.
Từ trái qua: Chu Tất Tiến, Hải Triều, Trần Khải Thanh Thủy
Theo tài liệu “Lịch sử bạo động của giới chống cộng tại Mỹ” được công bố trên rất nhiều phương tiện truyền thông tại Mỹ (và hiện rất dễ tìm trên Google) cho biết: “Từ năm 1987 đến 1990, có năm nhà báo người Việt bị giết hại tại Mỹ bởi các đội sát thủ mà nhà cầm quyền Mỹ nghi ngờ có liên hệ với các sĩ quan trong quân đội Sài Gòn cũ ở miền Nam Việt Nam đang cư ngụ tại vùng Sài Gòn nhỏ thuộc quận Cam.
HÀNG LOẠT NHÀ BÁO BỊ “TUYÊN ÁN TỬ HÌNH”
Năm 1994, Ủy ban bảo vệ phóng viên (Committee to protect jounalists) có trụ sở đặt tại New York, đã đưa ra một báo cáo cụ thể: Tháng 1-1980, văn phòng báo Văn nghệ tiền phong ở Arlington bang Virginia bị ném bom xăng. Nhà báo Nguyễn Thanh Hoàng và con gái 7 tuổi may mắn thoát nạn. Ngày 21-7-1981, Lam Trang Dương, một nhà báo khuynh tả và nhà bình luận về cuộc chiến Việt Nam bị bắn chết trên đường phố San Francisco. Nhóm khủng bố có tên Vietnammese Organization to Exterminate Communists and Restore the Nation (VOECRN - Tổ chức chống cộng và phục quốc) tuyên bố họ là thủ phạm vụ ám sát. Ngày 5-1-1982, Bach Huy Bong, chủ nhiệm một tờ tuần báo nhỏ ở Los Angeles đã bị rượt bắn sau khi rời nhà hàng ở khu China town. Ông bị bắn vì từng cho in bài lên án một nhóm du đãng có tên “Fogmen” (Người nhái) hoạt động ở quận Cam và cho rằng nhóm này là cựu lính hải quân miền Nam Việt Nam. Ngày 24-8-1982, nhà báo Đạm Phong bị bắn chết tại nhà riêng ở Houston. Ông là chủ nhiệm tuần báo Tự Do, đã đăng nhiều bài viết vạch trần thủ đoạn của các nhóm chống cộng lưu vong. Sau khi giết ông Phong, Tổ chức khủng bố VOECRN để lại một danh sách nhà báo bị chúng “tuyên án tử hình”. Ngày 7-8-1987, nhà báo Thinh Nguyen, chủ bút tờ Dân Việt, được “tặng quà” là xác một con chó berger cùng lá thư tuyên bố ông sẽ bị ám sát. Ngày 7-8-1987, Tổ chức khủng bố VOECRN tuyên bố đã giết Tap Van Pham (chủ bút tuần báo Mai ở quận Cam), đốt cháy văn phòng tờ báo vì chúng cho rằng ông đã “cộng tác với cộng sản” (tức đăng quảng cáo chuyển tiền về cho thân nhân ở Việt Nam). Ngày 3-8-1988, Nguyễn Tú A - chủ nhiệm tờ Viet press tại Westminter và hai nhà báo khác bị bọn khủng bố, chống cộng “tuyên án tử hình” vì về thăm quê hương. Ngày 22-11-1989, nhà báo Đỗ Trọng Nhân của tờ Văn nghệ tiền phong bị bắn chết trong ôtô ở quận Fairtax - Virginia. Ngày 22-9-1990, nhà báo Lê Triết bị bắn chết ở ngoại ô Bailey Crossroads - Virginia. Tên ông nằm trong danh sách mà Tổ chức VOECRN để lại trên xác nhà báo Đạm Phong tám năm trước. Ngày 21-7-2007, hàng trăm kẻ cực đoan đã biểu tình chống tờ Việt Weekly ở Garden Grove. Chủ nhiệm Lê Vũ cùng các phóng viên, nhân viên bị sách nhiễu, đe dọa qua điện thoại và email nặc danh. Bọn phản động, khủng bố còn “hứa” sẽ thiêu cháy tòa soạn Việt Weekly...
Ở xứ sở tự do báo chí như Mỹ, việc nhà báo bị cản trở hoặc giết hại trong khi làm nhiệm vụ là điều gây phẫn nộ trong công chúng. Năm 2002, ký giả Daniel Pearl của tờ Wall Street Journal bị quân khủng bố bắt và sát hại ở Afghanistan, đã gây xúc động sâu sắc trong xã hội Mỹ. Tám năm sau đó (2-2010), tổng thống Obama ký đạo luật ủng hộ tự do báo chí toàn cầu. Đạo luật này được đặt tên nhà báo “liệt sĩ” Daniel Pearl. Thế nhưng cũng ngay trên nước Mỹ, cả chục đồng nghiệp gốc Việt của Daniel Pearl bị bọn khủng bố trong các tổ chức chống cộng cực đoan giết hại lần lượt, dã man và thách thức pháp luật Mỹ như thế, nhưng... chẳng một ai phải chịu trách nhiệm, chẳng một tên sát nhân nào bị trừng trị?! Đó là điều khó hiểu và nỗi buồn lớn mà cộng đồng 2 triệu người Việt và giới làm báo Việt trên đất Mỹ phải chịu đựng suốt 37 năm qua!
BIỂU TÌNH - VŨ KHÍ ĐÀN ÁP BÁO CHÍ
Không chỉ thủ tiêu, ám sát các nhà báo, đốt cháy các văn phòng báo chí; bọn phản động cực đoan người Việt ở Mỹ còn bày ra nhiều trò đàn áp báo chí, phổ biến nhất là... biểu tình với nhiều trò nhố nhăng, dị hợm. Cách đây vài năm, khi Lý Tống (kẻ đã giả phụ nữ để lén tiếp cận, xịt hơi cay ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, khi Hưng sang Mỹ biểu diễn) thực hiện các “phi vụ điên khùng” - thuê máy bay rải truyền đơn chống phá Việt Nam và các nước xã hội chủ nghĩa, nhà báo Tú gàn (cựu thẩm phán chế độ cũ) đã viết trên tờ thời báo ở San Jose, gọi Lý Tống là “thảm họa hoang tưởng”. Lập tức đám cực đoan phản động đã kéo đến trước tòa soạn biểu tình... 86 lần, gọi Tú gàn là “đặc công cộng sản”... Năm 2006, tờ Việt Weekly cử phóng viên về Việt Nam viết bài về Hội nghị Apec, nhân đó làm bài phỏng vấn cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt. Sau khi các tin bài được đăng, những kẻ cực đoan đã mang cờ, loa, trống, biểu ngữ đến biểu tình trước tòa soạn Việt Weekly hơn... một năm trời! Đến ngày 16-6-2007, họ còn tổ chức “đấu tố” tờ báo này ở Westminister - Cali với hàng trăm người tham dự. Trên BBC tiếng Việt ra ngày 10-8-2007, luật sư gốc Việt Trịnh Hội bày tỏ: “Sau một tháng theo dõi sự việc, mỗi ngày tôi lại buồn sau đó là bực bội về bản chất và định kiến của một số người tự cho mình là đại diện cộng đồng, hô hào phải đánh cho tờ Việt Weekly đến chết...”. Tiếp đó là vụ báo Người Việt (một trong những tờ báo có “tuổi thọ” đứng đầu làng báo Việt ở Mỹ) đăng bức họa của nữ họa sĩ H.L.C về một cái chậu rửa chân được sơn hai màu đỏ, vàng. Đám phản động cực đoan lập tức gào thét, kích động cho rằng báo người Việt đã... “xúc phạm cờ vàng”. Từ năm 2008, hàng loạt các cuộc biểu tình đã nổ ra, cuộc nào cũng tràn ngập những lời chửi bới thiếu văn hóa với tờ báo đang gặp “khổ nạn” này. Buồn cười nhất là trong cuộc biểu tình ngày 18-4-2010 (vẫn còn clip trên mạng), một ông trong đám biểu tình đã nức nở, nghẹn ngào “tế”: “Kính thưa linh hồn của 58.000 ông lính Mỹ đã tử trận ở Việt Nam. Xin các ông mau mau hiển linh đem dùm tòa soạn báo Người Việt về nơi địa ngục”... Vui nhất là chuyện về “Vua biểu tình” Ngô Kỷ. Khi tờ Việt Herald đăng một bài viết chê bai cựu tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, Ngô Kỷ liền nổi giận đùng đùng. Ông ta hô hào nhiều người cùng đi biểu tình. Đi mãi, hô mãi, chửi mãi cũng chán; các “chiến hữu” của Ngô Kỷ lần lượt tan hàng. Ngô Kỷ bèn nghĩ ra kế sơn chiếc ôtô của mình theo màu cờ vàng rồi đem đậu ở góc đường Kramer - Moran - khu Bolsa - quận Cam, trước cửa tòa soạn báo Việt Herald. Theo luật ở đây, không được đậu xe một chỗ quá 72 giờ. Ngô Kỷ cứ canh sắp đến giờ hết hạn lại ra cho xe chạy nhích lên vài bước. “Nhà biểu tình lầy lội” này đã kiên trì thực hiện các trò dị hợm này suốt... 18 tháng. Ngày qua ngày, chiếc ôtô cờ vàng của Ngô Kỷ bị bụi bặm bám vào và vô số chim thi nhau bay đến “ị” lên nóc xe. Nhà báo Đông Duy liền đến quay cảnh này rồi hỏi Ngô Kỷ: “Có người nói ông làm vậy khác nào xúc phạm cờ vàng?”. Ngô Kỷ gân cổ cãi: “Tại mấy con chim không phân biệt chính tà. Tôi không thèm cãi với bọn Việt gian nhục mạ quốc gia”...
HÀNG LOẠT NHÀ BÁO BỊ “TUYÊN ÁN TỬ HÌNH”
Năm 1994, Ủy ban bảo vệ phóng viên (Committee to protect jounalists) có trụ sở đặt tại New York, đã đưa ra một báo cáo cụ thể: Tháng 1-1980, văn phòng báo Văn nghệ tiền phong ở Arlington bang Virginia bị ném bom xăng. Nhà báo Nguyễn Thanh Hoàng và con gái 7 tuổi may mắn thoát nạn. Ngày 21-7-1981, Lam Trang Dương, một nhà báo khuynh tả và nhà bình luận về cuộc chiến Việt Nam bị bắn chết trên đường phố San Francisco. Nhóm khủng bố có tên Vietnammese Organization to Exterminate Communists and Restore the Nation (VOECRN - Tổ chức chống cộng và phục quốc) tuyên bố họ là thủ phạm vụ ám sát. Ngày 5-1-1982, Bach Huy Bong, chủ nhiệm một tờ tuần báo nhỏ ở Los Angeles đã bị rượt bắn sau khi rời nhà hàng ở khu China town. Ông bị bắn vì từng cho in bài lên án một nhóm du đãng có tên “Fogmen” (Người nhái) hoạt động ở quận Cam và cho rằng nhóm này là cựu lính hải quân miền Nam Việt Nam. Ngày 24-8-1982, nhà báo Đạm Phong bị bắn chết tại nhà riêng ở Houston. Ông là chủ nhiệm tuần báo Tự Do, đã đăng nhiều bài viết vạch trần thủ đoạn của các nhóm chống cộng lưu vong. Sau khi giết ông Phong, Tổ chức khủng bố VOECRN để lại một danh sách nhà báo bị chúng “tuyên án tử hình”. Ngày 7-8-1987, nhà báo Thinh Nguyen, chủ bút tờ Dân Việt, được “tặng quà” là xác một con chó berger cùng lá thư tuyên bố ông sẽ bị ám sát. Ngày 7-8-1987, Tổ chức khủng bố VOECRN tuyên bố đã giết Tap Van Pham (chủ bút tuần báo Mai ở quận Cam), đốt cháy văn phòng tờ báo vì chúng cho rằng ông đã “cộng tác với cộng sản” (tức đăng quảng cáo chuyển tiền về cho thân nhân ở Việt Nam). Ngày 3-8-1988, Nguyễn Tú A - chủ nhiệm tờ Viet press tại Westminter và hai nhà báo khác bị bọn khủng bố, chống cộng “tuyên án tử hình” vì về thăm quê hương. Ngày 22-11-1989, nhà báo Đỗ Trọng Nhân của tờ Văn nghệ tiền phong bị bắn chết trong ôtô ở quận Fairtax - Virginia. Ngày 22-9-1990, nhà báo Lê Triết bị bắn chết ở ngoại ô Bailey Crossroads - Virginia. Tên ông nằm trong danh sách mà Tổ chức VOECRN để lại trên xác nhà báo Đạm Phong tám năm trước. Ngày 21-7-2007, hàng trăm kẻ cực đoan đã biểu tình chống tờ Việt Weekly ở Garden Grove. Chủ nhiệm Lê Vũ cùng các phóng viên, nhân viên bị sách nhiễu, đe dọa qua điện thoại và email nặc danh. Bọn phản động, khủng bố còn “hứa” sẽ thiêu cháy tòa soạn Việt Weekly...
Ở xứ sở tự do báo chí như Mỹ, việc nhà báo bị cản trở hoặc giết hại trong khi làm nhiệm vụ là điều gây phẫn nộ trong công chúng. Năm 2002, ký giả Daniel Pearl của tờ Wall Street Journal bị quân khủng bố bắt và sát hại ở Afghanistan, đã gây xúc động sâu sắc trong xã hội Mỹ. Tám năm sau đó (2-2010), tổng thống Obama ký đạo luật ủng hộ tự do báo chí toàn cầu. Đạo luật này được đặt tên nhà báo “liệt sĩ” Daniel Pearl. Thế nhưng cũng ngay trên nước Mỹ, cả chục đồng nghiệp gốc Việt của Daniel Pearl bị bọn khủng bố trong các tổ chức chống cộng cực đoan giết hại lần lượt, dã man và thách thức pháp luật Mỹ như thế, nhưng... chẳng một ai phải chịu trách nhiệm, chẳng một tên sát nhân nào bị trừng trị?! Đó là điều khó hiểu và nỗi buồn lớn mà cộng đồng 2 triệu người Việt và giới làm báo Việt trên đất Mỹ phải chịu đựng suốt 37 năm qua!
BIỂU TÌNH - VŨ KHÍ ĐÀN ÁP BÁO CHÍ
Không chỉ thủ tiêu, ám sát các nhà báo, đốt cháy các văn phòng báo chí; bọn phản động cực đoan người Việt ở Mỹ còn bày ra nhiều trò đàn áp báo chí, phổ biến nhất là... biểu tình với nhiều trò nhố nhăng, dị hợm. Cách đây vài năm, khi Lý Tống (kẻ đã giả phụ nữ để lén tiếp cận, xịt hơi cay ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, khi Hưng sang Mỹ biểu diễn) thực hiện các “phi vụ điên khùng” - thuê máy bay rải truyền đơn chống phá Việt Nam và các nước xã hội chủ nghĩa, nhà báo Tú gàn (cựu thẩm phán chế độ cũ) đã viết trên tờ thời báo ở San Jose, gọi Lý Tống là “thảm họa hoang tưởng”. Lập tức đám cực đoan phản động đã kéo đến trước tòa soạn biểu tình... 86 lần, gọi Tú gàn là “đặc công cộng sản”... Năm 2006, tờ Việt Weekly cử phóng viên về Việt Nam viết bài về Hội nghị Apec, nhân đó làm bài phỏng vấn cựu thủ tướng Võ Văn Kiệt. Sau khi các tin bài được đăng, những kẻ cực đoan đã mang cờ, loa, trống, biểu ngữ đến biểu tình trước tòa soạn Việt Weekly hơn... một năm trời! Đến ngày 16-6-2007, họ còn tổ chức “đấu tố” tờ báo này ở Westminister - Cali với hàng trăm người tham dự. Trên BBC tiếng Việt ra ngày 10-8-2007, luật sư gốc Việt Trịnh Hội bày tỏ: “Sau một tháng theo dõi sự việc, mỗi ngày tôi lại buồn sau đó là bực bội về bản chất và định kiến của một số người tự cho mình là đại diện cộng đồng, hô hào phải đánh cho tờ Việt Weekly đến chết...”. Tiếp đó là vụ báo Người Việt (một trong những tờ báo có “tuổi thọ” đứng đầu làng báo Việt ở Mỹ) đăng bức họa của nữ họa sĩ H.L.C về một cái chậu rửa chân được sơn hai màu đỏ, vàng. Đám phản động cực đoan lập tức gào thét, kích động cho rằng báo người Việt đã... “xúc phạm cờ vàng”. Từ năm 2008, hàng loạt các cuộc biểu tình đã nổ ra, cuộc nào cũng tràn ngập những lời chửi bới thiếu văn hóa với tờ báo đang gặp “khổ nạn” này. Buồn cười nhất là trong cuộc biểu tình ngày 18-4-2010 (vẫn còn clip trên mạng), một ông trong đám biểu tình đã nức nở, nghẹn ngào “tế”: “Kính thưa linh hồn của 58.000 ông lính Mỹ đã tử trận ở Việt Nam. Xin các ông mau mau hiển linh đem dùm tòa soạn báo Người Việt về nơi địa ngục”... Vui nhất là chuyện về “Vua biểu tình” Ngô Kỷ. Khi tờ Việt Herald đăng một bài viết chê bai cựu tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, Ngô Kỷ liền nổi giận đùng đùng. Ông ta hô hào nhiều người cùng đi biểu tình. Đi mãi, hô mãi, chửi mãi cũng chán; các “chiến hữu” của Ngô Kỷ lần lượt tan hàng. Ngô Kỷ bèn nghĩ ra kế sơn chiếc ôtô của mình theo màu cờ vàng rồi đem đậu ở góc đường Kramer - Moran - khu Bolsa - quận Cam, trước cửa tòa soạn báo Việt Herald. Theo luật ở đây, không được đậu xe một chỗ quá 72 giờ. Ngô Kỷ cứ canh sắp đến giờ hết hạn lại ra cho xe chạy nhích lên vài bước. “Nhà biểu tình lầy lội” này đã kiên trì thực hiện các trò dị hợm này suốt... 18 tháng. Ngày qua ngày, chiếc ôtô cờ vàng của Ngô Kỷ bị bụi bặm bám vào và vô số chim thi nhau bay đến “ị” lên nóc xe. Nhà báo Đông Duy liền đến quay cảnh này rồi hỏi Ngô Kỷ: “Có người nói ông làm vậy khác nào xúc phạm cờ vàng?”. Ngô Kỷ gân cổ cãi: “Tại mấy con chim không phân biệt chính tà. Tôi không thèm cãi với bọn Việt gian nhục mạ quốc gia”...
KBCHN: Đề nghị đậu xe 15 phút là do ý kiến của nhà báo Nguyễn Phương Hùng khi nói chuyện với Ông Chánh Biện Lý Tony Rackaucus và cảnh sát Westminster để không làm cản trở thương vụ cuả Đông Lợi Seafoods, VNCR và báo Người Việt. Thành phố Westminster đã sơn lề đường màu Xanh lá cây và kẻ bảng đậu 15 phút. Sản phẩm hoang tưởng "chiếc xe hơi "thần kinh thương nhớ" bậy giờ đã đi vào dzĩ dzãng vì hết là lợi khí "cần câu cơm".
Một người cầm loa, khẩu hiệu chửi Trần Khải Thanh Thủy
Ngô Kỷ
Cay đắng nhất là trường hợp của “nhà văn” Trần Khải Thanh Thủy. Ngày 24-6-2011, Thủy được định cư ở Mỹ và tuyên bố rất hoành tráng: “Tôi đi tìm tự do cho ngòi bút của mình”. Ngày 17-7-2011, hai đối tượng chống cộng cực đoan là Hải Triều và Chu Tất Tiến tổ chức cho Thủy được xuất hiện trước một số báo đài Việt ở Mỹ. Mục đích là muốn lợi dụng giọng điệu đanh đá, xạo xược, du côn của Thủy để nói xấu quê hương, vu khống Việt Nam không có tự do báo chí. Cuộc họp báo vừa bắt đầu, nhà báo Đoàn Trọng của tờ Việt Herald hỏi Thủy: “Bà qua đây phục vụ cho ai?”. Thủy không dám trả lời, lấm lét đưa mắt xin ý kiến Hải Triều, Chu Tất Tiến. Hai ông này đang mặc đồ nhà binh (lính Sài Gòn cũ) sừng sộ quát tháo trấn áp: “Nhà báo không được hỏi như vậy, câu này không trả lời!”. Trần Khải Thanh Thủy thấy vậy sợ xanh mặt, ngồi im re, không dám đòi “tự do ngôn luận” nữa... Bên ngoài phòng họp đang diễn ra một cuộc biểu tình. Có vài người cầm cờ vàng, cầm loa, khẩu hiệu chửi bới “nhà dân chủ” Trần Khải Thanh Thủy thậm tệ, gọi Thủy là loại vô giáo dục, bịp bợm, vô liêm sỉ... quang cảnh thật bát nháo, lộn sòng. Một người đứng bên ngoài mỉa mai “ở đây có nhiều bông hoa của xã hội dân chủ, nhưng toàn những bông... thúi”! Thấy mình vừa sang Mỹ đã được “đón tiếp” như vậy, Trần Khải Thanh Thủy với khuôn mặt thẫn thờ, mệt mỏi, ánh mắt đờ dại đã cố cười chua xót, gượng gạo khi có ai đó thương hại, an ủi: “Ở Mỹ là vậy, đừng buồn...”.
(Còn tiếp)
KBCHN: Buổi Ra Mắt Sách cuả Hải Triều bị thất bại thê thảm. Kể cả ban tổ chức không quá 30 người. Dùng tên tuổi TKKTT nhưng vẫn không đánh lừa được dư luận.
Từ trái qua: Chu Tất Tiến, Hải Triều, Trần Khải Thanh Thủy
TRỌNG LINH
Nguồn tin: congan.com.vn
Từ khóa: báo chí
Đỗ Thanh - 30/03/2012 23:58
Chúc mừng Ngô Kỷ nghen. Thấy mặt của anh trên báo Công an đẹp trai quá chừng, bà con họ hàng ở quê vừa được thấy mặt và thấy thành tích của anh quảng cáo trên báo Công an TPHCM rồi. Anh ở Mỹ luôn mà chống dân tui, đừng có dìa, bà con, họ hàng oánh cho má anh nhìn anh hỏng ra luôn đó. Hỏng biết con của anh có tự hào về thành tích bẩn thỉu của cha chúng tạo ra hông nữa, hay nó sẽ là một bản sao y chang cha nó. Nếu vậy thì vô phúc cho nhà anh và cả bà con họ hàng của anh nữa rồi.
KBCHN: Việt Weekly đã có bài phân tích tại sao Ngô Kỷ xâm lông mày? Tại sao Ngô Kỷ không có vợ? Tứ cố vô thân, một thân một mình do-it-yourself (tự sướng) thì làm sao có con được anh?
KBCHN: Việt Weekly đã có bài phân tích tại sao Ngô Kỷ xâm lông mày? Tại sao Ngô Kỷ không có vợ? Tứ cố vô thân, một thân một mình do-it-yourself (tự sướng) thì làm sao có con được anh?
lequachthanhnhan - 29/03/2012 14:31
sáng nay cầm tờ báo công an thấy cái mặt Ngô Kỉ nằm chình ình trên báo thấy mà buồn cười . Phong viên Việt Nam cũng chịu khó nghiên cứu sâu sắc về mấy anh chàng này wa . Bài Báo nói đúng hết ý hầu như ko hề bị đặt . Xem ra nghề làm báo ở Việt Nam tay nghề cao ghê .
Mr Ha - 29/03/2012 09:37
Hic, ở mỹ ghê thí mồ, kêu tự do mà bùm phát bị ám sát lúc nào hem bít, em cứ ở VN cho lành,...hi
KBCHN: Trang mạnh http://congan.com.vn bị "rớt" khá lâu từ 8 giờ sáng đến 11 giờ 30 sáng thứ Năm vẫn chưa phục hồi ????
KBCHN: Trang mạnh http://congan.com.vn bị "rớt" khá lâu từ 8 giờ sáng đến 11 giờ 30 sáng thứ Năm vẫn chưa phục hồi ????
honghacuulong - 29/03/2012 09:31
Ngô Kỷ, BẠN ĐÓ Ư? Tôi thật sự nhớ bạn đó, bạn đang ở đâu, chẳng lẽ bạn không muốn đấu tranh cho rân chủ nữa hay sao, bạn có đang đọc kbchn đó không???
dantocvietnam - phanchuyenpt@yahoo.com - 29/03/2012 09:17
"tự ro, rân trủ, nhơn quèn, tôn ráo" thì ra là như thế này ?
No comments:
Post a Comment