Friday, September 23, 2011

Danlambao, Huyền thoại "giả tạo" của Đường Hồ Chí Minh trên biển (2)



Hành Khất (danlambao) Hai chữ "huyền thoại" đã tạo nên những sự kiện dường như trái ngược, hay thêm bớt, theo chỉ đạo lèo lách một cách rất sáng tạo trong sáng tác qua cảm hứng được phóng bút của người viết. Tất cả tạo nên "huyền thoại Đường Hồ Chí Minh trên Biển" như là một trong hàng ngàn "huyền thoại" khác được sản xuất trong suốt nhiều thập niên qua...


*

Sự kiện (1) : thời điểm chuyển hướng
Sự kiện (2) : thời điểm bị địch phát hiện,  vượt thoát và thả hàng
Sự kiện (3) : đối địch

Sự kiện (4) : quyết định hủy tàu

"Kỳ 4 : Nguyễn Phan Vinh, bản hùng ca bất tử" :

"Anh có ý định phá vòng vây bởi ngoài khơi dễ cơ động, nếu cần thì áp sát tàu địch và cho nổ tàu tiêu diệt bọn chúng. Nhưng rất không may, lúc đó máy tàu hỏng nặng. Ý định phá vòng vây không thành.

" Anh chỉ huy cho tàu di chuyển vào sát bờ. Lúc đó chừng 2 giờ 20 phút, tàu cách bờ hơn 100 mét, anh tổ chức đưa người đã hy sinh và bị thương vào bờ, sau đó ra lệnh chuẩn bị điểm hỏa cho nổ tàu."

"Kỳ 4 : Nhớ mãi tên anh" :

Biết không thể thoát khỏi vòng vây của địch được nữa, Nguyễn Phan Vinh hội ý với anh em và ra quyết định hủy tàu để không lọt vào tay địch."

"Tàu 235 và trận chiến sinh tử" :

"Thấy tàu Việt Cộng hành động quyết liệt, các tàu địch còn lại không dám lại gần.Đây là thời cơ để chúng tôi thực hiện phương án 3, hủy nổ tàu để bảo đảm bí mật về “đường mòn trên biển”."

Theo "NPV, bản hùng ca bất tử" vì lúc đó máy tàu hư nặng không thể phá vòng vây ra ngoài khơi, nên phải bắt buộc cho nổ tàu, sau khi tải người đã hy sinh và bị thương vào bờ trước. 

Nhưng theo "Nhớ mãi tên anh" thì cho rằng vì cuộc chiến không cân sức, và biết rằng không thể thoát khỏi vòng vây - có thể không phải con tàu bị hư hại nặng - nên Thuyền trưởng NPV "phải hội ý" và cuối cùng quyết định hủy tàu.

Và theo "Tàu 235 và trận chiến sinh tử" vì các tàu địch còn lại không dám đến gần, nên tàu 235 lợi dụng thời cơ đó, thực hiện phương án 3 là hủy tàu, dù đã chống trả một cách quyết liệt.

Qua 3 đoạn trích trên cho cùng một sự kiện, nhưng sự việc diễn tiến hoàn toàn mâu thuẫn nhau qua các lý do cho thực hiện phương án hủy tàu. Vấn đề có thể đặt ra là "sự kiện hủy tàu có thực sự xảy ra không, hay chỉ là cách ngụy tạo để che giấu cho sự thất bại chiến dịch vận chuyển vũ khí làm hao tốn tài vật và đồng thời mượn cớ nhằm đánh bóng thêm những thành tích anh hùng của đảng ?"
           
Những con tàu dù đến được bến hẹn hay không nhưng một khi bị phát hiện là không còn cách vượt thoát ra khơi. Vì tốc độ của một con tàu để vận chuyển hàng hoá nặng như xe tải loại kéo thì tốc độ không thể nhanh hơn những con tàu duyên tốc đĩnh, hay tuần duyên hạm v.v, dù giả như lúc đó con tàu sắt hoàn toàn không có hàng hóa, thì cũng không thể nào vượt thoát vòng vây với hỏa lực mạnh gấp nhiều lần trên biển và trên không. Đó là những chuyến tàu dường như khó có thể trở lại ! Chỉ còn cách duy nhất là hủy tàu.
           
Theo wikipedia, "Action of 1 March 1968", có đoạn như sau :

"At 0230, 1 March, five 81-millimeter mortar rounds from PCF-47 were direct hits and the trawler exploded with a massive explosion due to the munitions aboard"
           
Tạm dịch : "Lúc 2 giờ 30 sáng, ngày 01 tháng 3, năm loạt đạn súng cối 81 mm từ PCF-47(duyên tốc đĩnh) đã rơi đúng mục tiêu và tàu đánh cá phát nổ với sự bùng phát to lớn do vũ khí trên tàu"
  
Sự kiện (5) : bối cảnh lúc hủy tàu

"Kỳ 4 : Nguyễn Phan Vinh, bản hùng ca bất tử" :

"Anh chỉ huy cho tàu di chuyển vào sát bờ. Lúc đó chừng 2 giờ 20 phút, tàu cách bờ hơn 100 mét, anh tổ chức đưa người đã hy sinh và bị thương vào bờ, sau đó ra lệnh chuẩn bị điểm hỏa cho nổ tàu."Anh Vinh, Thứ và tôi cài kíp nổ ở khoang máy, các vị trí khác do Khung, Thật, Mai đảm nhiệm. Kiểm tra xong lần cuối, chúng tôi nhảy xuống nước bơi vào bờ. Tôi được giao nhiệm vụ nếu tàu không nổ phải quay lại kiểm tra các kíp nổ"

"Kỳ 4 : Nhớ mãi tên anh" :

"Thuyền trưởng Vinh cho tất cả anh em bơi vào bờ trướccòn anh và thợ máy Ngô Văn Thứ ở lại chuẩn bị các loại kíp nổ và trực tiếp điểm hỏa khối thuốc nổ hủy tàurồi bình thản nhảy xuống nước bơi vào bờ...."

"Tàu 235 và trận chiến sinh tử" :

"Ở lại tàu lúc đó, theo trí nhớ của tôi còn Thuyền trưởng Nguyễn Phan Vinh và các đồng chí: Hàng hải, điều khiển 2 máy trước, điều khiển hai máy sau, 2 đồng chí pháo thủ súng máy 14,5mm, đồng chí pháo thủ ĐKZ và tôi."

"… Người đánh bộc phá khoang máy trước là anh Vũ Long AnNgười đánh bộc phá khoang mũi tàu là anh Hà Minh Thật. Thuyền trưởng Nguyễn Phan Vinh đến từng vị trí kiểm tra và động viên từng người."

Trong bối cảnh trước khi hủy tàu, theo "NPV, bản anh hùng bất tử" viết rằng sau khi tải những người đã hy sinh và bị thương vào bờ, NPV và một người tên Thứ cùng tác giả tên Long An lo việc gài kíp nổ ở khoang máy, trong khi ba người khác lo những vị trí còn lại. Sau đó, cả 5 người cùng nhảy xuống nước bơi vào bờ.

Nhưng theo "Nhớ mãi tên anh", NPV cho tất cả bơi vào bờ trước, chỉ còn người thợ máy tên Thứ và chính Thuyền trưởng_ không phải là 5 người như đoạn trên đã nói ở lại để chuẩn bị các loại kíp nổ và trực tiếp điểm hỏa, rồi mới nhảy xuống nước.

Và tác giả Lê Duy Mai, cũng là thợ điện, kể lại trong "Tàu 235 và trận chiến sinh tử" thì cho rằng người đánh bộc phá khoang máy trước là Vũ Long An - không phải là NPV và người tên Thứ -, và người lo khoang mũi tàu là Hà Minh Thật. Thuyền trưởng NPV chỉ kiểm tra và động viên.

Nếu cho rằng những ngưởi kể lại trong 3 bài viết có thể nhớ lộn vài chi tiết vì quá lâu hay tình hình lúc đó quá căng thẳng, nhưng thật ra qua nhiều đoạn trong bài cho thấy rằng họ nhớ rất tỉ mỉ những sự kiện khác, ngay cả nhận thấy sự "bình tĩnh" của NPV  nhảy xuống nước như trong "Nhớ mãi tên anh" đã kể. Những chi tiết khá đơn giản nầy nhưng trái ngược nhau, khiến người đọc càng thêm bối rối, nhất là khi muốn tìm hiểu thêm tài liệu để viết bài.

Trong lúc con tàu 235 bị bao phủ bởi những loạt pháo, và tràng đạn bắn xả liên tục của kẻ địch từ trên không và trên biển, nhưng họ "vẫn có thể bình tĩnh" tổ chức đưa "5 cán bộ, chiến sĩ trên tàu đã hy sinh, 2 người bị thương nặng, 7 người bị thương nhẹ" vào bờ trước, như trong "NPV, bản anh hùng  bất tử" viết; thì quả thật là một là việc rất anh hùng… "khó tưởng" như trong mấy phim ảnh dàn dựng cốt chuyện cho thêm phần gai go và hấp dẫn; nhất là trong khoảng thời gian rất ngắn ngủi, cấp bách, và nguy kịch lúc đó nhưng phải tải tất cả là 14 người xuống xuồng bơm hơi cao su. (cũng như những sự kiện trên, sẽ được chứng dẫn thêm sau về sự thật xảy ra như thế nào).

Sự kiện (6) : bối cảnh sau khi lên bờ

"Kỳ 4 : Nguyễn Phan Vinh, bản hùng ca bất tử" :

"Mười ngày phơi dưới nắng, không lương thực, không nước uống, chúng tôi kiệt sức.Ngày thứ 11Khung đi tìm nước uống, rồi không trở vềSau này mới hayKhung bị địch bắt. Ngày thứ 12, chúng tôi liên lạc được với du kích ở bến. Mọi người quay lại đón anh Nhi đang nằm trong rừng"

"Kỳ 4 : Nhớ mãi tên anh" :

"Cuộc chiến đấu trên bộ giữa thuyền trưởng Nguyễn Phan Vinh cùng thợ máy Ngô Văn Thứ với bộ binh địch diễn ra vô cùng ác liệt. Lợi dụng địa hình, địa vật, các anh đã tiêu diệt nhiều tên địch. Cuối cùng, do vết thương ngày càng nặng, thuyền trưởng Nguyễn Phan Vinh và thợ máy Ngô Văn Thứ đã chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, rồi anh dũng hi sinh..."

"Tàu 235 và trận chiến sinh tử" :

"sau khoảng 7, 8 ngày lẩn tránh các cuộc truy lùng của địch, anh Mai Văn Khung đi tìm nước cho anh Nhi uống thì bị địch phát hiện. Chúng tôi nổ súng quyết chiến với quân địch.Anh Nhi hy sinh tại chỗ còn anh Khung sau đó bị thương. Gần đây tôi được biết, anh Khung bị địch bắt rồi đày đi Phú Quốc"

Theo "NPV, bản hùng ca bất tử", số còn lại sau khi rút lên bờ là 9 người -5 người đã hy sinh, 2 người bị thương nặng, và 7 người bị thương nhẹ, còn lại 6 người không thương tích lo việc gài kíp nổ. Như vậy, có tất cả là 11 người đã hy sinh trong tổng số ban đầu là 20 người - có thể là 5 người trước đó, thêm 2 người bị thương nặng, và 4 người bị thương nhẹ. Số còn lại là 6 người không thương tích và 3 người bị thương, phải chiến đấu quyết liệt với kẻ địch đang kéo đến trên bờ. Thuyền trưởng NPV và người tên Thứ đã phải chịu hy sinh để chận đứng nhiều cuộc tấn công. Chỉ còn lại 7 người phải lẩn trốn và chịu đựng 10 ngày phơi nắng, không lương thực, nước uống, ngay cả thuốc men, băng bó. Đến ngày thứ 11, người tên Khung đi tìm nước và rồi không về; sau nầy mới biết là bị địch bắt. Cuối cùng, 7 người cũng được trở về miền Bắc hơn 6 tháng vượt Trường Sơn, sau khi bắt liên lạc với du kích và tịnh dưỡng một thời gian.
           
Trong "Mãi nhớ tên anh" thì không… nói đến việc vượt Trường sơn trở lại miền Bắc, cũng như thời gian lẩn tránh, hay chuyện về người tên Khung.
           
Nhưng theo "Tàu 235 và trận chiến sinh tử" cho rằng số 7 người còn lại phải lẩn tránh trong 7,8 ngày - không phải là 10 ngày như được nói ở trên. Và cuộc chiến trên bờ chỉ xảy ra sau khi Khung đi tìm nước bị địch phát hiện. Sau đó Khung bị thương - có thể bị bỏ lại, nên tác giả không biết Khung đã hy sinh hay bị bắt - đến mãi sau nầy mới được tin : "Khung bị địch bắt rồi đày đi Phú Quốc" .
           
Sức con người luôn có hạn, dù có thể nhịn ăn nhưng không thể không uống nước trong 10 ngày liên tục như trong "NPV, bản hùng ca bất tử" đã kể. Và 3 người bị thương, không có thuốc men để băng bó, trong vùng bùn lầy mà vẫn có thể chịu đựng được; thì điều nầy lại phải đặt thêm nghi vấn. Vì với một vết thương bằng súng đạn như vậy, trong vòng 3 ngày đã hóa mủ và bắt đầu ung thúi. Ngoài ra không được ăn uống trong nhiều ngày - cơ thể dần mất khả năng chịu đựng, tự bảo vệ, và hàn gắn vết thương - thì khó bảo toàn phần cơ thể còn lại. Và giả như được may mắn sống sót, phần cơ thể đó chắc chắn phải bị cắt bỏ; nhưng trong tình hình bấy giờ, không có thuốc men thì dễ gì làm phẫu thuật dù với dụng cụ thô sơ.

Riêng về câu chuyện người tên Khung lại mâu thuẫn nhau, cũng như sự kiện xảy ra trận chiến trên bờ hoàn toàn khác biệt về giai đoạn thời gian : trước hay sau khi Khung bị phát hiện? Nhưng trong "NPV, bản hùng ca  bất tử" mô tả lại trận chiến rất chi tiết như khẳng định rằng sự việc đó là thật và đã xảy ra trước khi Khung bị bắt.

Một trận chiến không kém phần náo động, với : "… máy bay đến bắn phá ven biển, nhằm dọn đường cho bộ binh bao vây, bắt sống các thủy thủ tàu 235"  "Địch lập tức đổ quân lùng sục. Thuyền trưởng Vinh và thợ máy Thứ chốt ở đó, kiên cường chống trả, đánh lui nhiều đợt tấn công của địch,…", thì khó có thể làm người ta dễ dàng quên đi vài chi tiết, bao gồm sự việc về người tên Khung.

Sự kiện (7) : bản tin không chứng cứ

"Kỳ 4 : Nguyễn Phan Vinh, bản hùng ca bất tử" :

"Về sự kiện này, tạp chí “Lướt sóng” của Hải quân quân đội Sài Gòn viết: “Mười hai chiến hạm và hàng chục hải thuyền của Hoa Kỳ cùng quân lực Việt Nam cộng hòa có phi cơ yểm trợ, đụng độ ác liệt với một tiểu đoàn Việt Cộng (thực chất chỉ có 20 thủy thủ) gan góc và thiện chiến trên con tàu chở vũ khí từ Bắc Việt thâm nhập và tiếp tế cho mặt trận giải phóng. Họ đã nổ súng đến viên đạn cuối cùng, đến người cuối cùng và hy sinh với con tàu bằng khối lượng hàng tấn bộc phá do chính tay họ tự hủy, không để lại một dấu vết”..."

Đây lại một là bản tin không chứng cứ hay chỉ nói qua loa về nguồn dẫn, nhưng nó cũng dễ khiến người đọc tin là thật vì đa số đọc giả không hiểu biết rõ ràng về những danh từ dùng trong quân đội như tiểu đoàn, chiến hạm, phi cơ, nếu không có những hình ảnh cụ thể, hay vài lời chú thích. Họ khó có thể hình dung 1 tiểu đoàn như thế nào, ngoại trừ cho họ một khái niệm về con số, hay một chiến hạm to lớn được trang bị ra sao, nếu chưa từng được nhìn thấy qua hình ảnh, hay khoảng tróng trong khoang của một con tàu vận chuyển hẹp rộng như thế nào, cùng với 14 tấn vũ khí, và khả năng hủy hoại của một chiếc phi cơ chiến đấu đến mức nào, so với máy bay tuần thám.   

Để chú giải phần nào, theo wikipedia cho biết, một tiểu đoàn có khoảng 300 đến 500 người. Nhưng cũng có thể lên đến 800 người, tùy tình hình và hoàn cảnh của mỗi quốc gia qua cách phân chia trong quân đội của họ. Đơn giản hoá, người ta có thể dùng con số 400 cho một tiểu đoàn.

Theo tài liệu "Lực Lượng Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa" trên http://hqvnch.net/default.asp?id=502&lstid=62hải quân của VNCH có tất cả là 20 tuần duyên hạm trong khoảng 1963--1967, và 7 tuần dương hạm trong khoảng 1971--1972. Vì vậy, theo bản tin, có thể xem như chỉ có tuần duyên hạm tham gia, lúc đó. Và phải vận động gần như toàn bộ lực lượng hải quân để vây đánh… một tàu sắt vận chuyển hàng hóa với 20 thủy thủ (?). Và một chiếc quân vận đĩnh chỉ có thể chứa khoảng 100 người; như vậy cần đến 4 chiếc cho một tiểu đoàn khoảng 400 người. Nhưng theo bản tin viết, con tàu sắt đánh cá chuyên chở cả "một tiểu đoàn Việt Cộng" (?)









Với một con tàu vận chuyển đầy hàng như hình ảnh ở trên, khó có thể nào dồn thêm cả 400 người trong khoang. Và cứ giả như là vậy, lực lượng chiến đấu của 1 tiểu đoàn chỉ bám vào một con tàu sắt đơn sơ, chậm chạp như thế, chỉ là cách tự sát tập thể. Theo như bản tin, ngoài 12 chiến hạm, và hàng chục hải thuyền, còn có thêm phi cơ - không phải là loại thám thính - thì đó là một trận thư hùng kinh hoàng không kém.

Thật ra, với khả năng của 1 chiếc phi cơ, cũng đủ đánh chìm con tàu sắt cùng 1 tiểu đoàn của nó trong chớp nhoáng, vì tàu sắt vận hàng, dĩ nhiên không được trang bị hỏa lực như một tàu chiến và sự chính xác của lằn đạn từ người trên tàu cầm súng bắn lên phi cơ thì rất mong manh . Vã lại, không một vị chỉ huy nào nghĩ rằng họ sẽ vận dụng một lực lượng to lớn đến vậy để chỉ đối phó với một con tàu sắt vận hàng vì trong trách nhiệm và bổn phận của người thừa hành có cấp bậc, bao gồm cả việc chi tiêu về chiến phí để tiết kiệm quân nhu và phí tổn không cần thiết, và sự điều quân thích hợp để tránh sự hao hục lực lượng.

Nếu một bản tin như vậy đăng trên tạp chí "Lướt sóng" của quân đội VNCH, thì chỉ có trong mục truyện vui cười, vì không một quân nhân nào trong quân đội VNCH nói chung, và hải quân nói riêng, thiếu kiến thức để nhận thấy sự lố bịch trong ngụy tạo như vậy. Đó là chưa nói, trong binh chủng hải quân, hay những binh chủng khác, phóng viên quân đội được đào tạo bằng trường lớp chuyên nghiệp, sau khi đỗ đạt qua hai kỳ thi tú tài toàn phần với số điểm bình (hạng thứ, hạng bình, hạng ưu). Từ đó, người ta có hiểu được một khía cạnh nhỏ như thế nào về điều kiện để trở thành một sĩ quan hải quân, hay trong binh chủng khác.

Tóm lại, chỉ cần đọc sơ qua bản tin trên, một người lính VNCH không cấp bậc, cũng hiểu rằng đó là một bài viết thiếu hiểu biết cơ bản về quân đội và chiến trận. Vậy tác giả nào dám nghĩ đến chuyện đăng lên một tạp chí hải quân như vậy mà không cảm thấy sự mê muội lố bịch của mình phơi bày sao ? Họa chăng, với bản tin như thế có thể dẫn dụ sự tin tưởng của những người dân đen cần cù mưa nắng, ví thiếu thời gian, điều kiện tự tìm hiểu thêm, ngoài trừ chỉ được đọc những bài báo tuyên truyền lá cải như tình trạng ở Việt Nam hôm nay. Cái đau của dân tộc cũng chính là sự thiếu hiểu biết trong dân chúng, khi nhà cầm quyền cố tình tạo một nền giáo dục u mê, ngụy tạo ngay cả trong lịch sử xa xưa, để có được những người "trung thành tuyệt đối với đảng"  như trong "Đề Cương"  nói về nhiệm vụ thứ 3 trong tình hình mới hôm nay (2011). Cũng có nghĩa là: "người dân không được quyền đặt bất kỳ nghi vấn gì với đảng", dù chỉ bắt đầu men nhóm trong tư tưởng mà đó là một đặc ân về trí não, của Thượng Đế ban cho con người.
                                                                                  




______________________________

Ps. Xin xem tiếp phần 3 (cuối cùng)

Đã đăng: Phần 1

Tôi không cầu danh lợi
Cũng không cần vinh hoa
Chỉ cầu xin dân Việt
Cứu non nước, quê nhà !
. Bookmark the permalink.

24 Responses to Huyền thoại "giả tạo" của Đường Hồ Chí Minh trên biển (2)

  1. lê văn chín em của 8 . says:
    Dân tộc ta thật ANH HÙNG ,từ ngày có đảng đã sản sinh ra những anh hùng thật hào nhoáng .
    tui nhớ năm ngoái nhân ngày kỉ niệm chiến thắng 12 ngày đêm trên bầu trời
    hà nội ( 18/12-1972)
    hôm đó trên TV 1 có buổi truyền hình trực tiếp có mời trung tướng phạm tuân ( 2 lần anh hùng ) phi công lái máy bay MIG .
    Có một bạn trẻ hỏi trung tướng là nếu máy bay của trung tướng hết đạn thì làm thế nào ?
    trung tướng trả lời :Trên máy bay MIG có trang bị súng 37 li và 2 quả tên lửa không đối không , nếu sử dụng bắn hết rồi thì mình sẵn sàng làm quả tên lửa lao vào máy bay địch .
    rất tiếc là cuộc chiến tranh kết thúc sớm , để trung tướng làm một LÊ VĂN TÁM ngọn đuốc sống trên bầu trời HÀ NỘI .( ĐÚNG MỘT THÁNG SAU ĐÓ VIỆT NAM và MỸ ký kết đình chiến hoà bình cho VIỆT NAM ngày 27/1/1973 )
    - theo các bạn trung tướng PHẠM TUÂN có dám làm LÊ VĂN TÁM thứ hai không ? mong các bạn cư dân mạng nhận xét cho . tui xin cảm ơn .
  2. Nặc danh says:
    đảng cộng sản Việt Nam thành lập và tồn tại nhờ xạo .Cấp càng cao thì càng xạo một cách trơ trẽn.Lấy thí dụ ,một người không bằng cấp,nghề ngỗng,tiền bạc gì và có cha hay say rượu đánh đuổi con cái như ông Hồ đi lang thang khắp nơi làm chuyện vặt để kiếm sống mà dám viết lại thành đi tìm đường cứu nước(phải là người có cuộc sống ấm no,giàu có và bỏ nó đi thì mới đúng từ!) và bắt học sinh học như gương mẫu chuẩn thì quả là xạo chúa một cách quái dị.Đây là chưa kể ổng "rước" thứ gì cho đất nước.Đây là một trong vô vàn dối trá mà các nhà văn, nhà viết sử ,chính trị viết về cuộc đời ông Hồ và lịch sử đảng.Do bị bắt học ,đọc ,thảo luận những điều sai trí,dối trá thành những điều chuẩn mực riết nên dân Việt hơi bị hư đầu.Nói cho công bằng,chính con cái,người thân những nhà văn,nhà viết sử cũng bị hư đầu nữa do chúng cũng phải học và đọc như mọi người và nếu cả nước mà bị hư đầu thì chỉ có bọn Tàu, Chệt mừng mà thôi !
  3. Nặc danh says:
    Hiện nay chế độ cs VN hết đường tuyên truyền về chính trị ,chính nghĩa nên dùng mọi cách dùng hình ảnh ông Hồ đễ khoa trương cho cái hồn của chế độ bạo tàn, mị dân, bịp bợm giả nhân giả nghĩa nhưng rất thâm độc khi hành xử với nhân dân, khi có suy nghĩ khác theo hướng không có lợi cho đảng cs VN ...Cọng sản là vô thần vô đạo đức
  4. Trùng Dương says:
    Nhân vật lê văn Tám làm gì có thật, đó là nhân vật ảo do Trần Huy Liệu tạo nên để tuyên truyền, chính THL sau này đã thú nhận việc làm trên mà ko tính đến các yếu tố khoa học như: 1 đứa trẻ khoảng hơn 10 tuổi khi tẩm xăng, đốt cháy thì không thể chạy 1 khoảng cách mấy chục thước được, điều xạo đó sau chính THL cũng đã xác nhận.
    Nên bây giờ cái tên LVT đã từ từ đi vào quên lãng, CSVN cũng ko nhắc đến vì gần như ai cũng biết đó là người ảo.
  5. Nặc danh says:
    Xạo quá, đáng lẽ ghi thêm có vài đồng chí bị địch bắn hy sinh còn đủ thời giờ anh dũng hô khẩu hiệu khiến quân thù khiếp sợ mà vất vũ khí tìm đường thóat thân. Dù đạn bắn như vãi trấu tứ phía mà các anh em vẫn cõng đồng đội bị thương bơi về đất liền an tòan !
  6. Cutrang says:
    Phạm tuân hả???hắn củng giống như các tỷ phú trả tiền để được lên không gian ăn cơm hộp hay nói toạc ra là kẻ đi ké phi thuyền thôi.Chân dép lốp mà lên tàu vủ trụ hả??cứ ngồi đó mà mơ và gặm tiếp cái bánh vẻ đi tám.
  7. Cần Ôn Hòa says:
    Tôi năm nay 46 tuổi, "được giáo dục trong nhà trường Xã hội chủ nghĩa" ở miền nam từ năm 1975 đến năm 1986. Gia đình dòng họ tôi ở cả hai phía (VNCH & VNCS) đều có người tham gia, nên được kể lại nhiều điều ở cả hai bên. Trước đây tôi không hiểu vì sao bố vợ tôi không bao giờ xem và nghe các chương trình thời sự, phóng sự do các đài phát thanh và truyền hình của nhà nước Việt Nam phát sóng ; Tôi cho rằng như thế là cực đoan, vì tôi cho rằng muốn biết một sự thật thì phải nghe thông tin từ nhiều phía. Nhưng đến nay thì tôi đã hiểu, Bố vợ tôi năm nay 74 tuổi, Ông đã sống trải qua thời kỳ thời Pháp thuộc, thời Việt Minh tiền khởi nghĩa, thời Việt Nam kháng chiến chống pháp, thời chế độ Việt Nam Cộng Hòa, thời chế độ Cộng sản Bao cấp, thời Tư Bản đỏ hiện nay... Trải qua bao thăng trầm Ông đã rút ra kết luận tất cả những gì Cộng Sản nói chỉ để phục vụ tuyên truyền và tất cả đều là giả dối.
  8. Miền bắc cộng sản có bao nhiêu con tàu mà làm "mòn" cả biển Đông ????
  9. tui là lính says:
    Rất cảm ơn Ông Hành Khất đã phanh phui về huyền thoại đường hồ chí minh trên biển.
    Ông Hành Khất ơi,ông đã cố công chứng minh huyền thoại này là 1 chuyện đáng phì cười.Đáng phì cười thật.Mấy cuốn sách của vc viết về các trận đánh,toàn là....viết xạo,không đáng cho chúng ta để ý đến.
    Nhưng tôi đã tự mâu thuẩn,tôi đã đọc 2 cuốn( Mỗi cuốn tôi chĩ đọc 1 phần rồi vứt,vì thấy xạo quá)và một bài viết ngắn độ 2,3 trang gì đó.
    Cuốn thứ nhất là cuốn của văn tiến dũng,viết về chiến dịch hồ chí minh lịch sữ.
    Ở đúng thời diểm mà cuốn sách đề cập tới(cuối tháng 3/1975)tôi và 2 binh nhì thuôc sư doàn 22 bộ binh dang lang thang tìm cách tới bộ chỉ huy 2 tiếp vận,nàm ở 1 góc của bải biển Qui Nhơn.Chúng tôi đi từ ngả 3 Diêu Trì,đến ngả 3 Phú Tài rồi quẹo trái để vô Qui Nhơn.Chúng tôi đi bộ và chĩ có 3 người.Tới Qui NHơn vừa sụp tối.Tôi và 2 anh binh nhì,tìm vào nhà dân chổ kín đáo dể ngủ(hầu như tất cả các nhà đều bỏ trống .......Sáng hôm sau tôi xuống được tàu há mồm(tôi không biết tên tàu) rối lại sang tàu HQ 2 và về Cát Lở Vủng Tàu.
    Ý tôi nói ở đây,văn tiến dũng bảo rằng trong khoảng thời gian dó,quân(cách mạng) và nhân dân thành phố Qui nhơn nổi dậy và chiếm thành phố...Xạo,quá xá xạo.Người dân Qui Nhơn (gần 100/100,chĩ ở lại là vài ba cụ già) đã rút về phía Nam với hi vọng tránh khỏi VC.Có thể họ rút về Nha-Trang,Phan Thiết...v..v nhưng đông nhất là về Saigon.
    Cuốn sách thứ 2:Hòn Đất.
    Cuốn đó kể lại 1 cuộc đụng độ giửa 2 bên trên Hòn Đất.Nhiều chi tiết tôi không thể nhớ,nhưng chủ yếu là như thế này:
    Toán vc còn khoản 3 người bị dồn vô trong 1 cái hang.Lính CH tiến vô hang với ý định tiêu diệt họ.Lính CH không thể nào vô được,tới cửa hang bao nhiêu thì bị bên trong bằn chết bấy nhiêu.Phe CH bị tổn thất nặng,cuối cùng bỏ dở ý định.Họ gọi trực thăng để tảng thương.Mấy hôm sau họ (vc)thấy vài xác lính CH nổi trên mặt nước biển.Dó là những lính bị thương nặng,đã bị phi công Mỹ hất xuống biển vì không còn dùng được nửa.
    Đấy là những điều chủ ýêu tôi muốn bàn.
    Quá xá xạo,xaọ không sách vở.
    -Về vấn đề tấn công 3 người trong hang.Chuện quá dể.Đâu phải ngu ngơ lủi vào đẻ bị bắn chết.Chúng tôi chĩ cần vài người, trang bị chừng 2 khẩu M79(loại súng phóng lựu đạn rất gọn),thắt lưng giắt thêm lựu đạn.Mỗi người đều súng cá nhân.Chĩ cần 5 người là xong việc.
    -Vấn đề tải thương,họ (vc) không biết gì cả chĩ xạo.Khi có phương tiện tải thương( như trực thăng trong bài này),nếu phi công là lính Mỹ,họ không có nhiệm vụ gì cả.Nhiệm vụ của họ chỉ là bay.Nhân viên lựa thương là nhân viên quân y VN.Lúc nào cũng theo nguyên tắc thứ tự ưu tiên:người chết,người sắp chết,người bị thương nặng ở đầu,rồi ở ngực,ở bụng sau chót là tứ chi.Khi được ra dấu là đã xong,phi công cất cánh bay về quân y viện.Phi công chĩ lo nhiện vụ là bay an toàn.Thế thôi.quí vị vc đừng suy bụng ta ra bụng người.Người Mỹ đối xử rất có lòng nhân,không như quí vị đâu.Phi cong VN cũng thế thôi,ai lo nhiệm vụ nấy.
    Còn câu chuện thứ 3;Một người(vc) chống cả 1 tiểu đoàn lính Mỹ.
    Trong 1 cuộc hành quân,1 toán vc bị lùa,đã có người bị thương.1 anh hùng vc cũng đã bị thương.Anh ta chạy vào trú trong 1 cái hầm cá nhân .Hầm này nằm trên đường tiến của tiểu đoàn Mỹ.Bạn bè anh chạy mất hết,chỉ còn 1 mình anh.Đấy,tình hình là như thế.Chĩ 1 mình anh ta,chận đứng 1 tiểu đoàn Mỹ và gây nhiều thương vong cho Mỹ.Câu chuyện vẩn là xạo,quá xá xạo.
    Nếu dân thường được trang bị súng,biết cách bắn súng,có lẽ tối đa chĩ cần 1 tiểu đội,anh ta chết chắc.
    Qua 3 câu chuyện,sách viết về các trận đánh (có lẽ các sách khác cũng vậy)chử xạo là chử đã được định hướng.
  10. Nặc danh says:
    Đúng là cộng sản nói bạn đừng bao giờ tin. Tui cũng lớn lên trong chế độ cs thới nát và ươn hèn này. Chế độ ác với dân, hèn với giặc, tui mong ngày nào đó đất nước VN sẽ sáng tươi hơn.
  11. guom thieng says:
    TRUNG TƯỚNG TRẦN ĐỘ Phó Chính ủy Phó Bí thư Quân ủy Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam. Chủ tịch Quốc hội khóa 7, ủy viên Hội đồng Nhà nước (1989-1992).ủy viên Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam từ 1972-đến 1991).Huân chương Hồ Chí Minh, Huân chương Quân công hạng nhất–58 tuổi đảng.—ông nói: – ( nguyên văn )


    “ Càng ngày Đảng càng độc tài , khủng khiếp còn hơn là thực dân đế quốc ?. Một bộ máy văn hoá thông tin rất hùng hậu với 600-700 tờ báo viết và hàng trăm đài phát thanh truyền hình, một hệ thống trường Đảng hùng hậu để nhồi sọ chính trị cho hàng nghìn báo cáo viên với những “lưỡi gỗ”, “nói lấy được”,cả một bầy đàn toa rập ngu hoá và mê hoặc nhân dân. Bộ máy này có quyền lực nên tha hồ nói láo, nói láo những điều sai sự thật mà không biết ngượn mồm, nói láo như phường vô học…..
    ( Trích Nhật Ký RỒNG RẮN của Trần Độ )
  12. Nói phét says:
    Tôi có ông chú họ là một cán bộ VC cấp tỉnh ủy ,trong lúc đó tôi là một sỉ quan QLVNCH chịu trách nhiệm an ninh lảnh thổ trong một quân lỵ vùng đồng bằng sông Cữu Long vào năm 1974 .
    Do tình báo VNCH cung cấp,sẽ có một toán VC trong đó có một số cán bộ cấp tỉnh ủy VC sẽ vượt sông Cữu Long qua đường dây giao liên T15 đi ngang qua lảnh thổ trách nhiệm của tôi, lệnh cấp trên phải phục kích ,tấn công mục tiêu và tìm cách bắt sống những tên cán bộ VC để khai thác tin tức ,lập tức tôi tổ chức một cuộc phục kích để tiêu diệt họ và các toán chận bít nhằm bắt sống các cán bộ tỉnh ủy trong toán di chuyển .Vì chúng di chuyển trên đường an ninh thủy trình ,nên tôi đề nghị xin lực lượng Giang Đoàn của Hải Quân VNCH đồn trú tại Cao Lảnh yễm trợ và được chấp thuận hải yểm.
    Đúng vào giờ N ,khoảng 11:30 giờ đêm ,7 chiếc xuồng chở VC xuất phát từ Miểu Trắng (Kiến Phong) vượt sông Cữu Long để vào đường giao liên T15 , 2 PCF (duyên tốc đỉnh) của hải quân từ Cao Lảnh xuống và lực lượng tại chổ của chúng tôi phối hợp, nhờ hoả lực khủng khiếp của 2 chiếc duyên tốc đỉnh trong ,nên vòng 20 phút,đã đánh tan nát toán quân nầy ,bắn chìm 6 chiếc xuồng và một chiếc ghe loại trung, bắt sống 2 cán bộ và 6 cán binh VC,phần còn lại bị thương hoặc chết do nước cuốn đi vài hôm sau dân dưới Bắc Mỹ Thuận vớt thêm 8 xác VC nổi lên ở khúc sông nầy,may mắn cho ông chú họ tôi,thoát chết bằng cách nào không rõ lội về được Kiến Phong,nhưng ông ta không hề biết tôi đã tham gia và chỉ huy cuộc tấn công nầy,cũng như tôi không biết có ông chú của tôi có mặt trong toán VC bị đánh tơi bời nầy
    Sau ngày 30/4/75 ,trong một dịp về Sài Gòn và ghé thăm Ba tôi ,trong lúc trà dư tửu hậu ,ông "Nổ " rằng,ông đã đánh bại quân ngụy ở tại quân ...X ,ông không biết rằng kẻ thù đã tiêu diệt các đồng chí của ông đang ngồi ngay trứơc mặt ông,tôi ngồi im,không dám lên tiếng,đến khi ông ra về,tôi mới kể lại cho Ba tôi nghe sự thật về trận đánh,ba tôi nói mấy người bà con ở Kiến Phong cho biết,ông chú tôi phải nắm chịu trân một ngày một đêm nhờ lặn được vào bọng rể dừa ở bờ sông ,khi về tới khu an toàn,ông ta bệnh nằm luôn 3 tháng,nhưng bây giờ lên nhà mình nổ còn hơn hỏa tiển 122 ly ,chán ghê.
  13. binh nhì says:
    Tôi nhớ có 1 chuyện về 1 anh hùng tự dùng thân mình bít lổ châu mai của quân dối phương để làm tê liệt khẩu súng này cho dồng dội tiến lên.Chuyện tếu,tếu nhất thế giới.
    Tôi trong quân đội ngụy nên thấy rỏ như thế này:
    Lổ châu mai là một nơi trong một "ụ súng".Ụ súng có thể có 1 hoặc 2 lổ châu mai.Ổ châu mai là một khe trống nằm ngang độ trên dưới 1m,cao khoảng 0,3m.Ổ châu mai thường được xây cao,nhất là trong 1 căn cứ lớn, để xạ thủ có thể đứng bắn(ở vị thế bắn đứng,xạ thủ rất thoải mái)Người ta bố trí 1 khẩu súng liên thanh.Căn cứ nhỏ xíu có thể là 1 cây trung liên,căn cứ lớn hơn là đại liên.Người trong ụ súng nhìn qua lổ châu mai để tác xạ.
    Lổ châu mai là như vậy,bạn hãy tưởng tượng,đang dánh nhau,súng bắn liên hồi,làm thế nào bạn TỰ NHẢY LÊN,RỒI TỰ MÌNH NHÉT VÀO CÁI LỔ bề đứng khoảng 3 tấc bề rộng khoảng 1,2m(hiếm có cái nào rộng hơn).Dó là chưa kể,bạn vứa dịnh nhón lên bám vào bề ngang của lổ châu mai là đã bị bể gáo
    rồi.Bạn nên biết,với hỏa lực của khẩu liên thanh,không ai có thể tồn tại trước lổ châu mai dù là 1 phút.Chỉ có thể như thế này:Anh ta đã chết,bạn bè cố làm chuyện đó với xác của anh.Nhưng ,cũng không thể được.Vì, giả sử xác anh đã được nhét vào đó,người lính bên trong chĩ cần đưa tay ra đẩy 1 cái là cái xác rơi xuống phía bên ngoài.Vì,cái lổ châu mai,phải xây vát,phía trong nhỏ hơn phía ngoài,dể đẩy ra lắm.
    Nếu bạn anh tìm cách để nhét xác anh vào lổ châu mai thì có thêm 1 vô lý nửa:đã mò được tới đó,chĩ cần nhẹ nhàng ném vào 1 quả lựu đạn.Quá dể,diệt luôn 1 ổ súng.
    Các bạn đọc và chậm rảy suy nghỉ sẽ thấy ngay cái lố bịch của 1 lối tuyên truyền bậy bạ và thô thiển.
    Chính những người bộ đội bắc việt bị hại vì những tuyên truyền láo khoét này,nếu họ bắt chước gương anh hùng được bọn cs xảo trá này dựng lên.
    Đúng là xảo trá.cs lúc nào cũng xảo trá.
    Vậy câu nói sau đây của tổng thống Thiệu quá đúng:
    Đừng tin những gì CS nói,
    Hãy nhìn kỹ những gì CS làm.
  14. Thay lua vi dai says:
    Nổ đủ chuyện... lấy vải thưa che cái sự ươn hèn, tay sai bán nước. Báo đài đảng thi nhau bốc phét, nói láo chuyện biển đảo. Mẹ Nấm đi thực tế làm phóng sự ngư dân Lý Sơn làm cháy nhà lòi mặt lũ chuột đài báo đảng nói láo. Chẳng có mặt mẹt nào bảo vệ biển đảo, ngư dân. Tàu bè TQ thay QĐND anh hùng tăng cường canh giữ biển VN và đánh cá dùm VN. Công nhân TQ thì thoải mái dành công ăn việc làm của CN VN kể cả đánh VN từ biển vào và từ trong ra. Tài tự nộp mạng, bán nước của đảng ta thật cao cường.
  15. Hành Khất says:
    Cảm ơn mọi người chia sẽ những mẫu chuyện rất hay.
  16. LỤC NGẠN - BẮC GIANG . says:
    Chào các ANH lính VNCH bên kia trận tuyến .
    BINH NHÌ - NÓI PHÉT -TUI LÀ LÍNH .
    Tui là trẻ thế hệ 9x teen .
    tui có một lần nghe một anh bộ đội BĂC VIỆT kể chuyện thế này nhân một lần
    cả 2 cùng nằm viện quân y vào năm 2006 .Anh ta là lính bộ binh 1972-1975
    hiện tại anh ý luc nằm viện cũng nghèo và khắc khổ -hoàn cảnh không dư giả gì ,lúc đó nhìn anh tui cũng thấy thương thương ,tồi tội .
    chuyện thế này .Lúc bộ đội vc bị thương năm la liệt ở trận địa , thế trận nằm ở phía các ANH ,những người lính bị thương và tử trận
    nằm ngoài tầm súng của VNCH , những người còn sống sót quay trở lại chôn cất và cứu đưa thương binh ra ngoài về đơn vị . binh lính VNCH gài lựu đạn bên dưới xác tử sĩ khi những người lính VC chôn cất thì dính bẫy nổ của các ANH .Rút kinh nghiệm lính vc lần sau phải lấy dây buộc cột vào xác tử sĩ lôi kéo thử có bị cài lựu đạn không ...
    Có thể các ANH , đơn vị các ANH không làm chuyện đó , nhưng ở nơi khác làm , nếu đúng thật như thế quả là một hành động rất dã man với người lính
    xấu số bị 2 lần chết.
    xin nói thêm về người cựu chiến binh vc BẮC VIỆT này HIỀN LÀNH - thật thà chất phác , sau chiến tranh 1975 anh giải ngũ về làm nông dân đi cày .
    sống ở tỉnh lẻ miền sơn cước nông thôn ,vùng đó tui đã đến và biết.
    Vậy xin các anh cho biết -trả lời về vấn đề tình hình chiến sự hồi đó.
    và những AI là cựu chiến binh cũng có thể nói chuyện về đề tài chiến tranh NAM -BẮC trên diễn đàn này cũng được .
    tui xin cảm ơn và chờ tin các ANH .
  17. Nặc danh says:
    Nổ là chỉ có những thằng ngu dốt, ít hiểu biết mới nổ để tỏ ra hơn người khác. Nói về chuyện nổ thì "Phan Đình Giót, lấy thân mình lấp lỗ Châu Mai", "Nguyễn Văn Trỗi", "Lê Văn Tám", còn "Tô Vĩnh Diện, lấy thân mình chèn pháo", trước khi nhắm mắt Tô Vĩnh Diện nói câu gì, chắc mấy anh CS biết tâm trạng của một đồng chí trước khi chết nói "Tổ Cha Thằng Nào Xô Tao vào đây"
  18. vuong says:
    Nó giống như cải lương bị đâm lủng tim mà còn ca 6 câu vọng cổ trước khi chết .
  19. @LỤC NGẠN - BẮC GIANG
    Dùng xác chết làm bẫy đánh địch thì có khác gì dùng cây gỗ vật vô tri vô giác??? Có gì gọi là "dã man"??? Dùng chính những người còn đang sống để làm bia đỡ đạn cho mình, tàn sát những người thuờng dân vô tội không tấc sắt trong tay (vụ thảm sát Huế năm Mấu Thân 1968), khủng bố giết hại các trẻ em ĐANG CÒN SỐNG vui vẻ cắp sách đến trường (vụ gài bom trường Tiểu Học Cại Lậy)....mới gọi là "dã man". Hiện nay, bọn CSVN lại còn tiếp tục hành hạ tra tấn đàn áp, bỏ tù vô thời hạn những người đang còn sống, gây khổ nạn cho hơn 80 triệu người VN còn đang sống, đó mới là cực kỳ dã man!!! Hy vọng bạn đã hiếu thế nào là "dã man"!!!
  20. Nặc danh says:
    Không phải ngẫu nhiên mà dân gian Việt Nam thời nay có câu: Láo như...Vẹm".
    Boris Yeltsin: Cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.
    Người trẻ Việt Nam có lương tri: VC chỉ biết ba xạo.
  21. Thúc Sinh says:
    @LỤC NGẠN - BẮC GIANG .

    Tui là trẻ thế hệ 9x teen .
    tui có một lần nghe một anh bộ đội BĂC VIỆT kể chuyện thế này nhân một lần
    cả 2 cùng nằm viện quân y vào năm 2006 .Anh ta là lính bộ binh 1972-1975
    hiện tại anh ý luc nằm viện cũng nghèo và khắc khổ -hoàn cảnh không dư giả gì ,lúc đó nhìn anh tui cũng thấy thương thương ,tồi tội (Hết trích).
    --------------------------------------------------------------------------
    Bạn có thấy mâu thuẫn hoặc nhầm lẩn gì không ? khi bạn là thế hệ 9x mà lại nằm chung viện quân y vào năm 2006 ????????????????????????
    Vẫn biết đây là không gian Mạng, nhưng bạn phải tôn trọng sự thật là tôn trọng chính mình bạn nhé !
    Mình không là lính, nhưng anh trai kề mình, là Trung úy Biệt động Quân, những lần về phép anh em thường tâm sự nên mình cũng phần nào nắm được thông tin mà bạn thắc mắc, mình chia sẻ thông tin bảo đảm anh trai mình không bao giờ xạo vì rất thương em, chỉ nói sự thật về sự tàn khốc của chiến tranh nhằm khuyên mình cố gắng học hành...
    Việc gài lựu đạn dưới thi thể người chiến binh là có thật 100%, nhưng mà ở phía ngược lại, các bộ đội bắc Việt thường áp dụng chiêu này để hủy diệt sức chiến đấu của QLVNCH, Tiểu đoàn của anh trai mình đóng ở Dakto Tân cảnh là lính chủ lực, mà lính chủ lực thì không chơi dơ như vậy, lính BĐQ đánh giặc rất lỳ đòn, nhưng anh mình cũng công nhận là bộ đội bắc việt không tiếc mạng sống, họ tràn lên như kiến vậy , những gương mặt non choẹt 18 - 20 tuổi nhìn hiền khô mà sao họ lại anh dũng quá như vậy ?
    Anh mình khóc khi kể lại chuyện cho mình nghe, anh ấy nói khi hướng họng súng vào VC xiết cò, anh ấy cứ liên tưởng là đang bắn vào em ruột của mình vậy (tức là mình đấy).Nên anh ấy rất tử tế với tù binh VC, không cho phép lính dưới quyền làm nhục tù binh ,trong phạm vi trách nhiệm của mình,
    Anh ấy tâm sự hình như trong lương khô của VC có chất kích thích thì phải?
    (lương khô là hàng viện trợ của TQ), Sau này mình liên hệ với vụ kiện chất độc màu Da cam của chính quyền CS đối với chính phủ Mỹ, mình nhận định có thể điều anh trai mình nghi ngờ là có cơ sở, vì sao ?
    Tại sao chất khai quang lại không ảnh hưởng đến lính VNCH mà chỉ ảnh hưởng đến người lính bắc VN ?
    Tất nhiên đây chỉ là suy đoán mà thôi ! cần các nhà khoa học chứng minh.
    Trở lại vụ gài lựu đạn dưới thi thể người chết mình nghĩ ở các đơn vị Địa phương Quân có không mình không biết, nhưng binh chủng Biệt động Quân thì không có, vì đó là binh chủng chuyên nghiệp không có rảnh để làm việc ruồi bu đó theo lời của anh trai mình là vậy ! Thân mến.
  22. phudong says:
    tối nay Vạn Tin Vịt 1 đã cho chiếu về con đường huyền thoại này. bác Hành Khất có xem không? em thì thấy chứ chả nghe xem nó nói cái gì, cũng mấy ông bộ đội lên hót hót gì đấy. Chỉ biết là chúng nó xạo có ban bệ đàng hoàng.
  23. hahahaha says:
    bác hành khất nhanh lên,em đang chờ phần ba đây

No comments:

Post a Comment